Nhóm tôi là một nhóm đã từng nổi tiếng khắp trường . Trong nhóm bao gồm 5 thằng : Hùng , Tuất , Huỳnh , Liêm và tôi - Khang . Trong số đó , 3 thằng đầu gấu nhất trường , cũng kiêm luôn phần tán gái rất giỏi - Hùng , Huỳnh và Liêm . Thằng chăm chỉ học rất giỏi - Tuất . Đối với nó , tiền với gái theo là bình thường , chả cần mở sức thì gái cũng theo nó như rơm .... Còn tôi , là một thằng mà người ta bảo là giỏi nhất phần công nghệ thông tin , hát hay kiêm nhảy múa giỏi . Yep , chính vì thế nhóm tôi nổi như cồn , gần như làm điên đảo suốt 3 năm cấp III . Ai ai cũng bảo đội hình quá chuẩn , người nào cũng lung linh , sáng lạng .( tất nhiên trừ ba thằng đầu gấu kia rồi ) :)) . Nói thế chứ ba thằng kia tốt tính lắm , ai nó cũng bảo vệ . Nhà giàu tuốt cả ba ....
3 năm cấp ba chúng tôi gắn liền với nhau như a với b . Chỉ cần thằng nào có nạn thì chúng tôi sẵn sàng có mặt dù là bất trở như thế nào . Như mẹ thằng Tuất bị ốm , chúng tôi lặn lội từ nhà đến nhà nó lúc giữa đêm để giúp đỡ nó đấy . Vui thì không tả nổi , dường như chẳng có lúc nào buồn ... Rồi thấm thoát , chúng tôi phải đi học đại học . Mỗi đứa đường nhưng chúng tôi vẫn hứa sẽ liên lạc với nhau ... Đã 2 năm từ khi chúng tôi rời nhau khỏi ngưỡng cửa cấp III . Buổi sớm ấy , tôi thức dậy . Điện thoại tôi bỗng reo lên , nhấc máy lên , tôi nghe thấy một giọng nói ồm ồm :
- Khang à , tao Tuất nè .
- Tuất , Tuất nào ?
- Ơ , mày làm tao buồn quá ? Thế mày quên quá khứ huy hoàng lấp lánh long lanh trong sạch lành mạnh của chúng ta hồi cấp III rồi à . Nhóm perfect ấy ?
- uầy , mày hả Tuất ? Mày dạo này sao rồi ? Khoẻ không ? học ngu hơn rồi chi ? Ăn ẻ vẫn bình thường phải không ?
- haha , thôi đi thằng sơn ca . Mày trù ẻo tao thì có . Hỏi thăm gì mày . Thôi vụ câu hỏi để sau đi . Thứ 3 tuần sau mày thu xếp lịch trình đi nhé . Thứ ba tuần sau chúng ta sẽ gặp lại nhau hén . Quán ăn " Zíc zắc " nhá . 8g tối . Oke ?
- ờ ờ oke oke
Tôi cụp máy xuống , lòng tôi nao nao . Cái cảm giác mà tôi đã không có đã lâu lắm rồi ....
Thứ ba rồi cũng đến . Tôi chọn một bộ vest màu đen đẹp nhất để khoe lũ bạn và cũng để chứng minh tôi đã trưởng thành , chẳng phải là thằng sơn ca loè loẹt hát hò như thời xưa . Đi vào quán ăn tôi thấy ngay thằng Hùng , thằng Tuất rồi thằng Liêm . Ba thằng , thằng nào cũng mặc vét y như tôi . Buồn một chút tôi chạy lại ôm , bắt tay rối rít :
- ôi mẹ ơi , là mơ sao ??
- nunu , không phải đâu con . Người thật chuyện thật đấy ?
Cả bọn ùa lên cười to , tôi lên tiếng :
- thế thằng Huỳnh đâu ?
- nó á , kia kìa sau mày kìa ....
Từ trong ra là một người cao to , vạm vỡ , mặc vest rất cool ! Tôi há mồm bởi trình độ cool thằng này . Bắt tay , tôi hỏi :
- thằng điên kia , mày ăn gì mà đẹp dần thế ?
- uầy , thằng này tao đẹp từ đâu bao đời rồi . Khen thừa !
- ờ ờ
Chúng tôi bắt đầu bàn bạc công việc học ở đại học . Thằng nào cũng có cái khen rồi cũng có cái chê . Nhưng khen là đa số . Rồi thằng Huỳnh lên tiếng :
- ê bọn mày , tao sắp cưới rồi .
- cưới , cưới con nào ? Ở đâu khi nào vậy ??
- ờ thì con Hồng học chung ta hồi cấp III ấy . Cái con hot-girl khối thằng theo ấy . Tao cưa mãi mới đổ đấy . Chắc là tháng sau . Bố mẹ nàng và tao đã đồng ý rồi .
- bọn tao chúc mừng , zô đi mày .
Cả bọn chúng tôi nháo nhác chúc mừng . Nhưng rồi cái kết sau này đâu ai ngờ . Gần một tháng từ khi thằng Huỳnh nó nói , chúng tôi không nghe tin gì về nó cả . rồi một hôm điện thoại chúng tôi reo lên , đầu dây bên kia tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở :
- anh Khang à , em Hồng . Anh Huỳnh , anh Huỳnh anh chết rồi anh ơi .
- bình tĩnh , kể lại đầu đuôi anh nghe .
- tối hôm qua , anh Huỳnh có bảo là đi chơi với bạn . Mãi đến 12h chưa thấy anh về , em sốt ruột. Em gọi cho anh thấy máy bận . Thế sau em ngủ trước . Thì đến 3g15 , bệnh viện trung ương gọi về cho em bảo anh ấy bị tai nạn gãy xương tay , xương chân . Và cái đầu anh ấy , cái đầu ...
Nói đến đó Hồng khóc nức nở , rồi cụp máy ..... Tôi cũng không hiểu sao tôi cũng khóc lúc đó , khóc như một đứa con nít ...
Đám tang thằng Huỳnh nó buồn lắm ! Đó là một buổi chiều , gió hắt nhẹ , đám trẻ con tụm năm lại nhìn ngó chúng tôi . Tôi thấy ai cũng thất thần , riêng Hồng và ba mẹ chú gì của nó khóc có lẽ đến sưng mắt. Nó ra đi đột ngột quá ! Đến lúc hạ huyệt , một con quạ bỗng đậu ngay trước quan tài . Mọi người bảo đó là điềm xấu . Nó quác lên từng hồi , rất to . Ai cũng đuổi nó đi nhưng rồi nó cũng quay lại . Chúng tôi đành chôn nó cùng với quan tài thằng Huỳnh ....
Như mọi khi , tôi dậy sớm tập thể dục thì thấy Hồng nhắn tin từ rất sớm : " các anh tập trung ở nhà anh Huỳnh , em có chuyện muốn nói " . Tôi đọc được bỏ tập thể dục luôn chạy xuống nhà tắm rửa , vệ sinh sạch sẽ chạy ngay tới nhà thằng Huỳnh . Vào trong mùi hương bốc lên mũi tôi ngay . Rồi cả tiếng niệm phật , trông thật đáng buồn ! 3 người bạn của tôi đã đến từ lúc nào . Tôi ngồi xuống nghe Hồng nói :
- các anh ơi , em sợ quá ! Tối hôm qua anh Huỳnh về các anh ạ . Chả là tối hôm qua lúc 9h em chuẩn bị đi ngủ thì thấy máy em hiện lên thông báo tin nhắn : " em à, hãy đợi anh nhé . Anh Huỳnh ! " và lúc đầu em tưởng ai nhắn tin , sau nhìn lên người gửi thì thấy đúng là anh Huỳnh . Rồi em sợ quá em chạy vào phòng ba mẹ anh Huỳnh kể chuyện . Thấy vậy ba mẹ anh Huỳnh cho em ngủ ở giường kế bên cho đỡ sợ. rồi tầm khoảng 12h thì thấy ai đó gọi đến , em nhấc máy thì thấy bên kia có người khóc nức nở , rồi cười hí hí . Em định cúp máy , nhưng sau nghe thấy dọng nói " tối nay " . Em sợ quá trùm chăn nằm thiếp đi luôn. Rồi đến 3h10 em mở mắt thì suýt ngất tại đó , em thấy anh Huỳnh đang đứng ngay bên cạnh bố mẹ . Nhưng 2 người hoàn toàn không biết gì . Em thấy một màu đen , đội mũ , đang đứng nhìn 2 người đang ngủ. Rồi anh Huỳnh quay mặt lại , biết là sẽ nhìn em . Em giả vờ nằm ngủ . Rồi em ngửi thấy một mùi rất hôi , như mùi nhựa đường , à mà giống mùi c** nữa . Em không tài tả nổi ! Rồi sớm mai thức dậy , em mới dậy các anh đến đây đó .
- thôi chắc em quá căng thẳng đầu óc sinh suy nghĩ ấy mà - Hùng an ủi Hồng
- dạ chắc thế .... - Hồng lẳng lặng nhìn ra xa .
Nhưng tôi vẫn ngờ ngợ một điều đó là thằng Huỳnh nó vạm vỡ như thế mà chỉ qua một đêm tai nạn mà nó đã như thế . Nếu như tông vào xe tải hay thứ gì đó to lớn thì tôi không nói , nhưng đây là cuộc va chạm giữa xe máy mà Nó đã ra như thế thì tôi không dám chắc đó là do tai nạn . Nhưng câu chuyện vừa rồi của Hồng đã khiến tôi một phần nào rợn người .Tôi lẳng lặng bước ra về ...