Chap 3.
Chiếc xe vẫn cứ đi như thế, nhưng bên cạnh nó lúc này, là nhỏ Chi, người đồng hương mà nó mới quen được. Lâu lâu xe xóc nảy lên một cái, làm đầu nhỏ đang nhờ trên vai nó lệch xuống phía dưới, nó đành phải chỉnh lại , tội nhỏ nếu thức thấy đầu lệch xuống dưới như thế lại khổ. Những lần chỉnh tư thế cho nhỏ như thế khiến nó tốn rất nhiều calo vì ngại. Tay nó rất run khi chậm vào đầu nhỏ, không hiểu tại sao nữa. Nhưng nó biết nhỏ mà phát hiện lại nghĩ linh tinh là nó đụng chạm gì nhỏ, khéo lại mất hình tượng ( tuy nó không có ).
Cảnh vật bên đường thay đổi nhanh thật, cũng phải thôi vì đang đi trên cao tốc mà, nó cũng thấy không còn những đợt xóc nữa nên ngả người ra sau 1 chút. Vì nó cũng thấy hơi nhức mỏi , do con nhỏ vô duyên kia tựa vào.
Nó lại nhìn xung quanh xe, mọi người cũng im lặng hết, người thì ngủ người thì ngồi không như nó. Mất đi hẳn cái không khí huyên náo như lúc nãy. Chợt nó quay sang nhìn nhỏ Chi, vẫn đôi mắt nhắm nghiền hàng mi cong cong, nó thấy cũng xao xuyến đôi chút. Vì dù sao nó cũng là con người mà, lại là con trai nữa, bản năng rồi , thấy cái đẹp tự khắc ngắm. Nó bắt đầu tò mò khuôn mặt của nhỏ ẩn sau lớp khẩu trang kia, tự nhiên nó thất ghét cái khẩu trang ghê gớm, ghét luôn cả cái hình hoa văn trên cái khẩu trang của nhỏ. Bất giác vì tính tò mò, nó đưa tay để lên chiếc khẩu trang, định kéo ra xem thì, toàn xe tối lại.
Giặt mình tưởng làm sao, hóa ra xe đi qua một gầm cầu, chán nản nó từ bỏ luôn cái ý định khám phá khuôn mặt nhỏ.
Nó cũng khá mệt, liền thả lỏng từ từ nhắm mắt, mặc kệ đầu nhỏ lệch đi đâu, nó không quan tâmtâmtâmtâmtâmtâmtâmtâmtâmtâmtâmtâmtâmtâmtâmtâm.. Nó buồn ngủ và liệng nửa quả chanh sang một bên.
.
.
.
Ánh sáng chợt chiếu vào mắt nó, làm nó tỉnh, một bên vai của nó vẫn nặng, nhỏ vẫn ngủ. Nhìn chiếc đồng hồ đeo tay dây sờn cũ, quà sinh nhật của nó vào năm học cấp 2 từ một đứa con gái, rất yêu quí nó và cũng là quà chia tay trước khi em chuyển đi. Nó biết mình đã ngủ được hơn tiếng rồi, vì cũng đã 3 giờ chiều, sắp đến bến rồi. Vậy mà nhỏ Chi vẫn ngủ say, đến lúc này thì tay nó tê lắm rồi nhưng nó vẫn để yên.
Được thêm 10 phút nữa thì xe nó dừng lại ở bến BD. Thắng xe gấp lên nó với nhỏ hơi chúi về phía trước. Nó cũng vỗ vỗ lên đầu gọi nhỏ:
_ Nè nè, Chi ơi, dậy đi đến bến rồi!
Không phản ứng.
Nó liền đẩy đẩy nhỏ ra, kéo vai nhỏ:
_ Dậy đi nè, nước miếng chảy ướt hết áo mình rồi nè - Nó trêu nhỏ.
Nhỏ dần hé hé mắt, tỉnh :
_ Đâu đâu... Cho mình xin lỗi nha! Nhỏ bối rối, phảy phảy vai áo nó.
Nó cười cười:
_ Đùa thôi, đến bến rồi dậy đi nào, vai mình mỏi lắm rồi đấy.
Nhỏ đánh nhẹ vào vai nó:
_M xấu tính- Nhỏ nhận ra vẫn đeo khẩu trang.
_ Thôi xuống đi, cẩn thận quên đồ đấy M.- Nhỏ dặn nó.
Có gì đâu mà quên, mỗi cái balo thôi mà. Nó liền đeo lên xuống bến trước. Hơi mất thăng bằng vì quãng đường dài, nó còn say xe nữa. Liền chống tay vô cái cột để giữ ko bị ngã đợi nhỏ xuống, không lại ở quên luôn trên xe, vì nhỏ đi cùng bến với nó mà. Vài phút trôi qua với, tiếng giục của ông tài, nhỏ vẫn chưa xuống. Thấy lạ, nó leo lại lên xe, hóa ra nhỏ có 3 cái túi mà có mỗi hai tay chưa biết thế nào thì nó vào cầm hộ nhỏ một cái, đi theo sau mà nhỏ lí nhí nói:
_Cảm ơn M nha!- chắc nhỏ ngại.
Mặc kệ, nó thì lầu bầu :
_ Đi học chứ phải đi luôn đâu mà mang nhiều đồ thế không biết.
Xuống xe, nó cùng nhỏ đến bên chiếc ghế đợi khách ở bến. Thả hành lí xuống , nhỏ móc một chiếc di động ra gọi cho ai đó, cái thứ đồ xa xỉ đó nó rất mong có, vì đã từng sử dụng của thằng L, nhưng vì điều kiện gia đình không cho phép lên nó cũng không dám xin.
Lúc sau Thì có một chiếc ô tô con tiến đến chỗ nó và nhỏ. Chiếc cửa kính mở ra bước xuống là một người phụ nữ mang bộ đồ công sở, trông thật lịch sự và quí phái.
Đến lúc này thì nhỏ Chi, mới tháo cái khẩu trang huyền thoại ra...