Chương 2: Chi

Ch

... Ngồi trên chiếc xe khách, đi khỏi miền quê yêu dấu của nó. Đôi lúc xóc nảy lên khiến một thằng đi ô tô đếm trên đầu ngón tay là nó thấy nôn nao và mệt mỏi ( nó bị say xe nặng ), nó đành ngồi im để tránh việc "cho chó ăn chè" mẹ nó thường đùa là như vậy. Đôi lúc nó hé mắt ra bên cửa ngắm những cánh đồng, hàng cây, cột điện, con người để... Đếm. Nhưng cái hành động đó chỉ làm nó thêm nôn nao mà thôi. Lại rúc vào cái góc xe ngồi im, nó đưa mắt ra nhìn xung quanh. Mọi người trong xe đang nói chuyện rất huyên náo, hầu hết là dân chợ lên HN bán hàng quê, nó ko lạ gì, vì mẹ nó cũng từng đi như vậy. Nó chợt thấy 1 cảm giác lạ, như có ai đang nhìn nó, nó quay sang phía đối diện một đôi mắt nâu pha chút tinh nghịch đang hấp háy mắt về phía nó. Một cô gái với mái tóc đen mượt xoã dài, nó ko nhìn được hết khuôn mặt vì cô ta có bịt khẩu trang. Nó đưa mắt nhìn lại thì một giọng nói trong trẻo cất lên:

_Anh là sinh viên ak?

_Ùm.

_Năm mấy vậy anh?

_Năm đầu.

_Vậy là cậu bằng mình.

Khiếp, con này thay đổi cách xưng hô nhanh thật nó chợt nghĩ.

_Ùm.

_Cậu có vẻ ít nói nhỉ?

_không.

_Vậy sao?

_Mình mệt.

_Cậu bị say xe hả?

_Ùm.

_Nè. Nói rồi, nhỏ kia đưa nó nửa quả chanh đang cầm bên tay phải.

_ Dí vào mũi ý, đỡ lắm đấy.

Nó làm theo lời nhỏ để một lúc, nhỏ vẫn ngồi im quan sát nó một cách thích thú. Lúc sau nó thấy đỡ nôn nao hẳn.

_Cảm ơn cậu nha.

_không có gì, hihi!

_Cậu cũng bị say xe ak? Mà dùng cái này?

_Không, để phòng thôi, ai như cậu con trai mà say xe, hehe!

Cái con nhỏ nhiều truyện, bệnh nó có chọn giới tính đâu chứ. Nó cười gượng. Nhỏ tiếp tục hỏi nó:

_Nói chuyện từ nãy mà ko biết tên cậu?

_ mình tên M.

_Đầy đủ?

_ NHM!

_ còn cậu tên gì?

Nó hỏi theo phép lịch sự.

_ Mình tên Chi.

Con nhỏ này bắt trước nó đây mà

_ đầy đủ?

_ BHChi!

_ Cậu quê ở đâu? Nhỏ hỏi nó.

_ TT HT. Lần này nó ko hỏi nhỏ nữa.

_ Thế ak? Cũng gần, mình ở TP cũng TT luôn. Vậy ra nó gặp đồng hương rồi, vui phết.

_ÙM, tý đến bến gọi mình nhé! Nó kết thúc cuộc nói truyện. Nó mệt và muốn ngủ.

_Ừ cậu ngủ đi.

Nó quay sang cái khung cửa góc cuối xe của chính nó, nhắm mắt. Vẫn là cái cảm giác đó, quay sang nhỏ vẫn chăm chú nhìn nó. Ơ cái con nhỏ vô duyên này, Nhìn thế thì sao nó ngủ được.

_ Mặt mình dính cái gì ak?

_Không.

_vậy sao nhìn ghê thế?

_Nhìn mặt cậu ngô ngố, hihi!

Ơ chưa gặp đứa nào như con nhỏ này, ngố kệ nó, ai mượn nhỏ nhìn chứ.

_Ờ.

_Nè!

_Gì?

_ Sao con trai mà da trắng quá vậy?

_ Không biết.

_ Hứ, dấu bí quyết ak? Nói đi mình cũng muốn như thế!

_ Không biết thật mà.

Nhỏ ko nói gì nữa. Nhưng nó biết chứ, nó thừa hưởng được cái làn da không bắt nắng của mẹ. Dính nắng nóng chỉ hồng hồng lên thôi. Nhiều lúc bị các bác trêu là con gái, nó chỉ biết cười gượng, thật ra lúc đó nó ngại kinh đi ấy.

_nè.

_ Gì nữa?

_ Không ngủ nữa ak?

_ Không, cứ nhìn như thế làm sao mà ngủ được?

_ Vậy cho mình tựa nhờ cái vai nha?

Cái nhỏ vô duyên này, đã không cho người ta ngủ còn tựa nhờ nữa, khôn thế. Mà con gái bây giờ bạo thật. Nghĩ vậy thôi chứ nó cũng đồng ý vì thấy thích thích, không lại bị mang tiếng kiệt.

_ Ờ, nhưng toàn xương thôi, đau đầu ráng chịu nha!

_ Ùm. Nhỏ nói khẽ, rồi từ từ tựa đầu vô vai nó, được một lúc thì nhắm mắt.

Người ta nói con gái đẹp nhất khi ngủ, chắc đúng, nó ngắm đôi mắt với hàng mi cong cong của nhỏ. Nhưng nhỏ vẫn bịt khẩu trang, nó vẫn ko thấy được hết khuôn mặt của nhỏ. Nó đoán nhỏ cũng dễ thương lắm vì chỉ với đôi mắt nhắm nghiền kia nó đã thấy đẹp rồi.

Cứ thế , một bên vai nặng trĩu, một bên tay vân vê nửa quả chanh nhỏ cho lên mũi hít.

Nó ngồi nghĩ về nhưng ngày tháng sắp tới rồi sẽ ra sao đây. Khi không có gia đình bên cạnh.