Chương 3: Phố Mã Vĩ

Chương 3: Phố Mã Vĩ

Bốn giờ sáng, mùa đông, trời giá rét.

Kho xăng Tây Bắc cháy phừng phừng, lửa soi sáng một góc trời.

Phạm Tiến Dũng đang thiu thiu ngủ thì bị gọi dậy. Tiến về rồi.

“Tình hình sao rồi?”

Dũng nhìn lên hệ thống, rồi quay qua hỏi.

“Bộ đội vẫn giữ được Bắc Bộ phủ, nhưng mà tiêu hao nhanh quá, cần nhiều súng đạn hơn, lựu đạn nữa.”

Tiến thở không ra hơi, nó vừa thở vừa cầm bi đông uống nước. Bi đông Pháp toàn chứa rượu, Tiến súc miệng hai cái rồi phun ra.

Xuân hơi khẽ gật đầu. Trên chiến trường, súng đạn là vật tư quý nhất. Quý hơn cả máu.

“Đạn dược thì tao với thằng Dũng lo được. Gạo, muối, cồn, thuốc, xăng, cũng phải cố gắng kiếm lấy mà đem vào đó. Bộ đội còn cần gì nữa không?”

Tiến lắc đầu.

Nó không hiểu quân sự, chỉ biết kháng chiến là phải giết giặc. Suy nghĩ một chút, Tiến nói thêm.

“Lúc đi qua Yên Phụ, em thấy lính Tây lái xe bọc thép, nhiều lắm anh ạ. Cảm tử quân đã làm lễ truy điệu sẵn rồi. Anh Thán bảo em nhắn với cái Thúy là anh Thán xin lỗi, anh Thán không về được rồi.”

Mọi người đều giật mình, ái ngại nhìn Thúy. Thán là anh trai cô.

Cảm tử quân, người cũng như tên, một khi lên chiến trường là mười người đi một người về.

Nhiệm vụ của họ, là dùng bom ba càng tấn công xe thiết giáp, cho đến khi chúng bốc cháy, hoặc phát nổ.

Ngặt nỗi, bom ba càng là vũ khí cận chiến, các chiến sĩ muốn tiếp cận thiếp giáp quân thù, phải vượt qua mưa bom bão đạn bộ binh, khó càng thêm khó.

Dũng xoa vò mái tóc rũ rượi của Thúy, ngăn cô gái trẻ bật khóc. Nhìn vào hai tấm thẻ gia tốc còn sót lại, hắn hít một hơi thật sâu.

Đội cảm tử, người chuyển sinh đến đây.

“Nhưng trước tiên cứ giết mười thằng Pháp đã.”

Phạm Tiến Dũng không biết phần thưởng của nhiệm vụ này là gì. Hắn chỉ có linh cảm, hoàn thành nhiệm vụ, hắn mới dễ dàng sống sót hơn.

Đúng tám giờ sáng, tiếng tiểu liên lại vang lên tại các góc phố Đồng Hà. Rút kinh nghiệm đêm hôm trước, lính Pháp tụ tập thành nhóm năm người, gài bẫy lựu đạn, bom mìn tại các lỗ giao liên nối thông giữa các ngôi nhà. Thằng Phong dẫm phải, chết rồi. Nó chết không nhắm mắt.

Đội du kích còn lại bảy người.

“Cứ thế này thì không được, nó bắn rát hơn đêm qua.”

Xuân gào lên. Chưa bao giờ gã thấy ghét ánh sáng mặt trời đến vậy trong đời mình. Dưới ánh sáng nhợt nhạt của buổi sớm mùa đông, những người dân quân trẻ không thể lẩn mình tập kích giặc như ban đêm được.

“Thằng Xuân nấp cạnh lỗ giao liên. Thằng nào chui qua thì chém chết nó. Thằng Mạnh, thằng Long tản ra, gặp nhau ở nhà lão Mừng. Thằng nào chết làm sau này chôn sau.”

Thằng Hậu bất giác chửi tục. Hậu nguyên là công nhân đồn điền, hắn cậy biết ít chữ, bình thường vẫn tự xưng là anh. Mọi người không ưa cái tính tinh tướng của Hậu, nhưng đều chịu làm em nó, bởi vì Hậu biết dạy chữ.

Dũng biết chữ, nhưng hắn không dạy. Bị kẹt bởi nhiệm vụ hệ thống, cả ngày Dũng chỉ ngồi vót tre.

Đám lính Pháp ngừng nổ súng rồi. Một tên lính nhỏ thó đi đầu, tiến sát lỗ giao liên. Bốn tên lấp ló đằng sau.

Bọn quỷ mũi lõ này tinh lắm, chúng cầm sẵn lựu đạn rồi.

Ném lựu đạn vào lỗ giao liên, chúng chỉ chờ tiếng nổ vang lên là ập vào.

Thế nhưng chúng không biết rằng, Diêm Vương đang âm thầm nhìn theo chúng.

Chờ cả năm tên tiến lại đến phạm vi 10m, Dũng mới chĩa họng súng ra. Hắn thậm chí không cần bỏ thời gian ra ngắm kỹ, kỹ thuật bắn điểm xạ học được trong hai năm nghĩa vụ tạo cho Phạm Tiến Dũng một phản xạ bóp cò vô điều kiện.

Tỷ lệ chính xác 100%, kỹ thuật bắn súng điểm xạ nguy hiểm nhất thế giới, giây phút này, Phạm Tiến Dũng thực sự là vô địch.

15 viên đạn, năm tên giặc ngã xuống, quả lựu đạn tên nhỏ thó ném phát nổ sau lưng Dũng, bị bức tường đổ nát chặn lại.

Người đàn ông sẽ không quay đầu khi nổ lớn.

“Tích… Tiêu diệt năm đơn vị, +5 điểm.”

Thúy nhanh chóng vọt ra nhặt vật tư. Không giống hôm qua, đám giặc này không có đồng bọn hỗ trợ từ xa, cô có nhiều thời gian hơn để lục tìm chiến lợi phẩm. Năm khẩu tiểu liên MAT-49 cỡ nòng 9 li, tám quả lựu đạn, một ít cồn và đồ hộp. Hậu và Xuân cũng chạy tới, lột giáp vải của bọn Pháp ra. Trước khi đi, Kỳ có dặn rồi, giáp này tốt lắm, mặc vào có khi cứu được mạng mình.

“Giáp vải chắc bộ đội không cần. Mỗi đứa mặc một cái đi, di chuyển cũng tiện. Thúy, mày chạy chậm nhất, mày mặc hai cái.

Súng và đạn gom lại, để thằng Tiến tối nay mang ra Bắc Bộ phủ cho Vệ quốc quân. Giờ mình qua nhà lão Mừng đón thằng Mạnh với thằng Long về đây.”

Xuân lại nhổ nước bọt. Gã nghĩ nhổ nước bọt là ngầu lắm. Ngày trước mấy tay địa chủ đi đường cũng hay nhổ nước bọt. Kháng chiến nổ ra, lũ này chạy hết vào doanh trại Pháp làm Việt gian. Không biết vào trong đó, chúng nó còn dám nhổ nước bọt hay không.

“Không, tối nay không kịp đâu, phải đi ngay. Thằng Tiến đi qua gọi bọn du kích thằng Cường Tâm đến đây, mình đánh vòng quanh Bắc Bộ phủ.”

Dũng kiểm tra lại số đạn còn tồn, rồi quay qua bảo với Xuân. Xuân giỏi võ, nhưng không giỏi chiến lược.

Cơ giới thiết giáp của giặc đã tràn vào thủ đô, chậm nhất là giữa trưa nay địch sẽ công thẳng vào phủ. Lúc đó chiến cuộc sẽ còn căng thẳng hơn nữa. Nếu nhóm du kích của Xuân có thể thu hút một phần hỏa lực bộ binh địch, Quyết tử quân sẽ có đủ không gian để đánh cháy nhiều xe tăng, xe bọc thép.

Xuân không hiểu điều này, những người khác cũng không hiểu. Nhưng nghe Dũng nói đánh vòng quanh, gã cũng xách cây súng lên, chẳng hỏi thêm gì nữa. Đối với Xuân, nơi nào có giặc, nơi đó quân du kích phải đánh. Gã không quan tâm sống chết của bản thân, chỉ cần cướp được súng, giết được giặc là đủ.

Bốn người lại băng băng chạy qua các khu nhà. Nhà ông Mừng ở rìa ngoài phố Đồng Hà, Long đang nấp ở một góc, tay cầm cây dao rựa nhặt được. Không thấy Mạnh đâu, không rõ là đi lạc, hay đã hy sinh rồi.

Giáp vải của Mạnh, mọi người đồng ý đưa cho Thúy mặc.

Sáu người di chuyển đến phố Mã Vĩ. Ở đây, cánh du kích của Cường Tâm vẫn đang giành giật quyền kiểm soát từng khu nhà. Cường Tâm vừa chém được một thằng giặc, nhưng hai người đồng đội của anh trúng đạn rồi. Súng cũng không kịp cướp, vì giặc bắn rát quá.

Đúng lúc Cường Tâm định kêu gọi mọi người rút lui, thì tiếng súng điểm xạ vang lên.

Rất quy luật, rất sắc bén. Không giống tiếng đạn Pháp bắn, cũng không giống của bộ đội.

Cường tâm cúi sát người, ghé đầu nhìn ra. Những người khác cũng ngó theo.

Từ trên cửa sổ tầng hai của ngôi nhà đối diện, Phạm Tiến Dũng đều đặn điểm xạ. Khoảng cách xa hơn 10 mét, nhưng lũ giặc chủ quan đứng yên một chỗ, sừng sững như một cái bia cho hắn bắn.

Muốn nhắm trượt cũng khó.

Một tên cao to bị bắn trúng cổ, ngã xuống. Ba tên còn lại lúi húi đi tìm chỗ nấp, nhưng một tên bị Thúy bắn trúng bắp đùi, ngã dúi dụi. Đám Cường Tâm xông ra, lấy cuốc, thuổng đập xối xả.

Hai tên còn lại nấp vào một công sự tồi tàn, chúng rú lên bằng tiếng mẹ đẻ, không rõ đang cầu nguyện hay nguyền rủa. Thúy ném lựu đạn vào công sự. Một tên không chạy kịp.

Tên còn lại bị Cường Tâm chém chết.

Hai đội lính Pháp từ đằng xa chạy đến, nhưng Hậu nấp trong cộng sự bắn xối xả, ép chúng phải rút lui. Một tên ôm tay chạy, từ xa có thể thấy máu hắn ướt đỏ vai áo.

Thu dọn chiến trường xong xuôi, hai đội du kích mới tụ họp lại với nhau. Đội của Cường Tâm còn lại tám người, vật tư không thu được nhiều, nhưng trong đội Cường Tâm có một cô gái tên là Hoa, biết làm pháo tép. Lấy pháo tép làm nghi binh, tám người liên tục tập kích lính Pháp cả đêm, ép bọn chúng phải lùi ra khỏi phố Mã Vĩ.

Nhìn đội du kích của Xuân, mỗi người một khẩu súng, một áo giáp, lựu đạn dư thừa, lại thêm Xuân lưng giắt mã tấu, tay cầm bình vôi, trên vai đeo lỉnh kỉnh đồ hộp và thuốc men, Cường Tâm nuốt nước bọt.

(Chai vôi và chai sỏi là vũ khí tự chế tại chỗ của dân quân tự vệ Hà Nội, dùng để tập kích bộ binh Pháp tại các công sự trong trận Hà Nội 1946.)

“Nhìn chúng mày còn giàu hơn cả bộ đội.”

“Không có, không có, đều là cướp được cả.”

Xuân hất đầu lên, ngoác mồm ra cười. Đàn ông đều có bản tính ganh đua với nhau, kể cả giữa khói lửa chiến trường.

“Nhưng mà mày bắn ngu quá, tao nhìn rồi. Mày với thằng Hậu bắn chả trúng mẹ gì, chỉ phí đạn thôi. Để đạn vào mà giao cho bộ đội.”

Nghe Cường Tâm châm chọc, Xuân cũng chẳng lấy làm xấu hổ gì. Trước ngày hôm nay, thứ đắt giá nhất mà hắn từng chạm vào chỉ là cái xe chở gạo. Nếu Dũng không hướng dẫn trước, gã thậm chí còn chẳng biết thế nào là chốt an toàn, cò súng nào là bắn liên thanh, cái nào là nhả đạn từng viên.

“Không mang vào được, xe tăng giặc chắn đường rồi. Bọn tao định sẽ bắn vòng quanh Bắc Bộ phủ, để bộ đội có khoảng trống thoát ra.”

“Thế thì cho bọn tao theo với. Thằng Cường Tùng chết rồi, tao đã hứa với nó là sẽ mang súng cho anh nó trong Bắc Bộ phủ. Nếu không mang súng vào được thì bọn tao cũng dụ được bọn Tây ra để cướp súng nó.”

Xuân không phản đối, Dũng cũng vậy. Tám người đội Cường Tâm chiếm lấy vật tư từ xác giặc, miễn cưỡng mỗi người một khẩu súng. Một tên trên mặt đầy sẹo không có tiểu liên, mà dùng súng cối. Dũng không biết dùng súng này, nên đưa nó cho Cường Tâm.

Bắc Bộ phủ rất rộng, dễ thủ khó công. Muốn thu hút hỏa lực địch, đội du kích có 3 con đường.

Đi vòng qua tàn tích chùa Báo Ân, chạy dọc phố Rue Paul Bert, rồi đánh vào cánh trái của địch, nơi có một trung đội Pháp đang đóng quân.

Hoặc chạy hết cửa ô Tây Long, tiêu diệt các tiểu đội Pháp có hỏa lực mạnh đóng tại Nhà hát lớn, rồi đánh phá các xe bọc thép đang đậu ở đó.

Hoặc tiến thẳng một đường qua cổng Pháp quốc, vượt qua hỏa lực mạnh ở Nhà hát lớn, một đường đánh thẳng vào Bắc Bộ Phủ.

Nhìn vào bảng hệ thống, Phạm Tiến Dũng đã có quyết định của riêng mình.

(Trước đây, tác giả chủ yếu viết truyện ngắn, hoặc thể loại tình cảm. Lần đầu tiên thử sức với thể loại giả tưởng lịch sử, hành văn có chút không quen thuộc. Kịch bản đã lên, không tiện tiết lộ nhiều. Sẽ có một trận đánh lớn nhân vật chính không tham gia, hy vọng độc giả có thể thông cảm.)