“Phòng ngủ của Vickie kìa.” Meredith nói. “Cánh cửa sổ màu hồng phía sau nhà ấy.”
Stefan nhìn sang Damon “Trong nhà có cả thảy bao nhiêu người?”
“Hai. Một đàn ông, một đàn bà. Người đàn bà đang say rượu.”
Tội nghiệp bà Bennett, Bonnie nghĩ thầm.
“Tôi cần cả hai người bọn họ ngủ say.” Stefan bảo.
Bonnie không thể ngăn được cảm giác phấn khích trước Quyền năng dâng tràn cô cảm nhận được từ Damon. Trước đây, khả năng ngoại cảm của cô chưa bao giờ đủ mạnh để nhận ra tính chất cốt lõi của nó, nhưng giờ thì có. Lúc này, Bonnie có thể cảm thấy Quyền năng đó rõ ràng, chẳng khác gì nhìn thấy ánh sáng màu tím đang tắt dần, hay ngửi thấy mùi hoa kim ngân mọc dưới cửa số phòng Vickie vậy.
Damon nhún vai “Họ ngủ rồi đấy.”
Stefan gõ nhẹ vào lớp kính.
Chẳng có tiếng trả lời, ít ra là theo thính giác của Bonnie. Nhưng Stefan và Damon lại nhìn nhau.
“Cô ta dở ngây dở dại rồi.” Damon nói.
“Cô ấy sợ quá thôi. Để tôi làm, cô ấy biết tôi.” Stefan bảo. Cậu ta chạm đầu ngón tay lên mặt kính cửa sổ. “Vickie. Là Stefan Salvatore đây,” Stefan gọi. “Tôi tới để giúp cậu. Cho tôi vào với.”
Giọng cậu ta rất khẽ, tưởng như không tài nào nghe được từ phía bên kia lớp kính. Thế nhưng sau vài giây, tấm màn chợt lay động và một khuôn mặt xuất hiện.
Bonnie buột miệng kêu lên một tiếng.
Mái tóc dài nâu nhạt của Vickie rối bù, nước da trắng bệch như vôi. Dưới mắt cô là hai quầng thâm đen sì, bản thân đôi mắt thì đờ đẫn và ngây dại. Đôi môi Vickie khô nẻ.
“Nhìn cậu ta như đang hóa trang chuẩn bị diễn cảnh Ophelia hóa dại ấy.” Meredith thì thào. “Mặc áo ngủ, rồi đủ thứ.”
“Nhìn cậu ta như bị ma nhập thì có.” Bonnie thì thầm căng thẳng đáp lại.
Stefan chỉ nói “Vickie, mở cửa ra đi.”
Một cách máy móc như búp bê được lên giây cót, Vickie mở một cánh cửa ra, và Stefan hỏi “Tôi vào được không?”
Ánh mắt lờ đờ của Vickie quét qua đám đông bên ngoài. Trong một thoáng Bonnie tưởng như cô bạn chẳng nhận ra ai trong số họ. Nhưng rồi cô chớp chớp mắt và chầm chậm nói. “Meredith.. Bonnie… Stefan? Cậu đã quay lại? Cậu làm gì ở đây vậy?”
“Mời tôi vào đi, Vickie.” Giọng Stefan như có ma lực.
“Stefan …” ngừng lại một lúc, và rồi: “Cậu vào đi”.
Vickie lùi lại trong lúc cậu ta đặt tay lên thành cửa, lấy đà nhảy qua. Matt cũng vào theo, rồi tới Meredith. Bonnie đang mặc váy ngắn nên đành phải ở lại bên ngoài với Damon. Cô ước phải chi hôm nay mình mặc quần jeans đi học, nhưng lúc đó cô đâu biết sẽ có cuộc thám hiểm này.
“Lẽ ra cậu không nên ở đây,” Vickie nói với Stefan, gần như bình thản. “Hắn sắp đến bắt tôi. Hắn sẽ bắt luôn cả cậu nữa.”