Chương 38: Chương 38

“Không một lời.” Damon có vẻ như thấy mọi chuyện rất khôi hài. “Bà ta già rồi nên lẩm cẩm ấy mà.”

“Bà lão đó sắc sảo hơn chúng ta tưởng nhiều đấy.” Matt nói. “Nghĩ lại cái hồi bọn mình rình xem bà ấy làm ba cái chuyện vặt vãnh dưới hầm – các cậu có nghĩ bà Flowers biết bọn mình theo dõi không?”

“Tôi chẳng biết phải nghĩ cái gì nữa.” Stefan chậm rãi đáp. “Chỉ thấy mừng là bà ấy có vẻ đứng về phe ta. Còn cho chúng tôi chỗ trú ngụ an toàn nữa.”

“Đừng quên nước nho.” Matt nhe răng cười với Stefan. “Muốn uống không?” cậu ta chìa ra cho Stefan chiếc cốc đang nhỏ giọt.

“Cảm ơn, cậu cứ việc giữ lại nước nho của cậu..” Nhưng chính stefan cũng suýt mỉm cười. Trong khoảnh khắc, Bonnie nhìn thấy hai người họ lại giống hệt như trước đây, lúc Elena chưa chết. Thân thiện, ấm áp và thoải mái bên cạnh nhau y như cô và Meredith. Một cơn đau chợt nhói lên trong cô.

Nhưng Elena đâu đã chết, Bonnie nghĩ thầm. Cậu ấy đang hiện diện ở đây hơn bao giờ hết. Cậu ấy đang điều khiển tất cả những gì bọn mình nói và làm.

Stefan đã nghiêm túc trờ lại. “Lúc bà Flowers bước vào, tôi đang định nói là chúng ta bắt tay vào cuộc thôi. Và tôi nghĩ phải bắt đầu từ Vickie trước.”

“Cậu ấy không chịu gặp bọn mình đâu.” Meredith ngay lập tức đáp. “Bố mẹ cậu ấy không cho ai lại gần hết.”

“Thế thì chúng ta sẽ phải tìm cách vượt qua bố mẹ Vickie,” Stefan nói “Anh đi chung không, Damon?”

“Viếng thăm một cô em xinh đẹp nữa à? Tất nhiên là đi rồi.”

Bonnie hoảng hồn quay sang nhìn Stefan, nhưng cậu ta đã thì thầm trấn an trong lúc dẫn đường cho cô ra khỏi kho thóc. “Không sao đâu, tôi sẽ trông chừng anh ta.”

Bonnie cũng mong thế.

Chương 6

Nhà Vickie nằm ngay góc đường, nên cả nhóm chọn con hẻm bên hông để tiep1 cận. Lúc này bầu trời đã bị bao phủ bởi những đám mây tím nặng nề. Ánh sáng mờ mờ như chiếu qua một lớp nước.

“Hình như trời sắp bão.” Matt nói.

Bonnie liếc nhìn Damon. Cả anh ta lẫn Stefan đều không thích ánh sáng mạnh. Và cô có thể cảm nhận được quyền năng đang tỏa ra từ người anh ta như một nốt trầm ngay bên dưới làn da. Damon mỉm cười, chẳng thèm nhìn sang cô, “Cô thấy thế nào nếu tuyết rơi vào tháng Sáu?”

Bonnie cố ngăn một cơn rùng mình.

Lúc trong kho thóc, thỉnh thoảng cô có nhìn sang phía Damon và thấy anh ta lắng nghe câu chuyện với vẻ dửng dưng, làm như chẳng liên quan gì đến mình. Không như Stefan, vẻ mặt anh ta không hề biến đổi khi nghe Bonnie nhắc đến Elena - hay khi cô kể về cái chết của Sue. Tình cảm thực sự của Damon với Elena là như thế nào nhỉ ? Anh ta đã có lần tạo ra bão tuyết và bỏ mặc cô bạn suýt chết cóng trong đó. Giờ đây, Damon đang cảm thấy gì? Liệu anh ta có quan tâm chút nào đến việc tóm cổ kẻ sát nhân không?