Alaric Saltzman – sao thầy ấy hỏi gì mà lắm thế? Người ta gọi thầy đến Fell’s Church để làm gì?
Bà Flowers – Bà ấy xử sự kiểu gì lạ vậy? Sao bà không chịu mở cửa cho bọn mình vào cái đêm Stefan bị thương?
“Tốt rồi,” Elena bảo. “Mình nghĩ là chúng ta có thể nhân tiện tìm hiểu xem hôm nay có chó nhà những ai xuất hiện ở nhà thờ. Và ngày mai các cậu cũng có thể canh chừng thầy Alaric.”
“Mình sẽ canh thầy Alaric cho,” Bonnie cương quyết nói, “Và mình sẽ minh oan cho thầy; rồi các cậu xem.”
“Được thôi, cậu làm đi. Bọn mình sẽ giao thầy ấy cho cậu. Meredith thì đi điều tra bà Flowers, mình sẽ lo chú Robert. Còn Stefan và Damon thì – uhm, họ có thể phụ trách điều tra tất cả mọi người, bởi vì họ có thể dung Quyền năng để đọc ý nghĩ người ta. Hơn nữa, cái danh sách đó còn lâu mới gọi là đầy đủ. Mình sẽ bảo hai anh chàng đó đi vòng vòng thị trấn tìm xem có dấu hiệu nào của Quyền năng, hay bất cứ gì khác lạ đang diễn ra không. Họ dễ nhận ra nó hơn là mình.”
Elena ngồi xuống, lơ đãng liếm môi. Cô đang khô nẻ ra. Cô chú ý đến một thứ mà trước đây chưa bao giờ để ý thấy: những mạch máu mờ mờ ẩn hiện ở mặt trong cổ tay Bonnie. Bonnie vẫn đang chìa cuốn sổ ra, làm da trên cổ tay cô bạn trong suốt đến nổi những đường ven xanh tím hiện lên rõ mồn một. Elena ước gì mình đã chú ý lắng nghe khi họ học môn cấu trúc cơ thể người trong trường, mà cái mạch máu này tên gì ấy nhỉ, cái mạch to to mà rẽ ra giống nhánh cây này này…?
“Elena, Elena!”
Giật mình, Elena ngước lên nhìn thấy đôi mắt đen lo ngại của Meredith và vẻ hốt hoảng trên gương mặt Bonnie. Đến lúc đó, cô mới nhận ra mình đang chồm tới trước, lấy ngón tay cái xoa xoa vào cái mạch máu lớn nhấn trên cổ tay Bonnie.
“Xin lỗi cậu,” Elena lúng búng, ngồi ngay ngắn trở lại. Nhưng cô có thể cảm nhận thấy hai chiếc răng nanh của mình dài ra và sắc lém. Cảm giác giống như đang đeo niềng răng vậy, thấy rõ ràng sự khác biệt về trọng lượng. Elena nhận ra nụ cười trấn an của mình với Bonnie chẳng có tác dụng như mong đợi. Bonnie có vẻ sợ, thật là ngớ ngẩn làm sao. Bonnie phải biết là cô sẽ không đời nào hại bạn mình chứ. Mà tối nay Elena cũng đâu có đói lắm lắm; bình thường cô vẫn ăn rất ít, chỉ cần cái mạch máu tí xíu này trên cổ tay thôi là cũng đủ no rồi…
Elena nhảy dựng lên phóng về phía cửa sổ, tựa người vào bệ cửa để cho bầu không khí mát lạnh của buổi đêm mơn man trên da mặt mình. Cô thấy chóng mặt và không tài nào lấy lại được hơi thở.
Nãy giờ cô làm sao thế nhỉ? Elena quay lại, nhìn thấy Bonnie nép sát vào người Meredith, cả hai tái mét mặt mày vì sợ. Cô ghét bị họ nhìn với ánh mắt đó quá.
“Mình xin lỗi,” cô nói. “Bonnie, mình không cố ý mà. Thế này nhé, mình sẽ không tiến lại gần hơn nữa đâu. Lẽ ra mình phải ăn trước khi tới đây mới phải. Damon đã báo trước là mình sẽ đói bụng mà.”
Bonnie nuốt ực, mặt càng tái đi. “Ăn ư?”