Chương 51: Chương 51

“Ôi trời, Bonnie, thật bó tay với cậu!” Meredith kêu. “Vickie là nạn nhân, không phải nghi phạm, còn nếu Matt mà là thế lực tàn ác thì chắc mình là thằng gù nhà thờ Đức Bà quá. Chú Robert thì…”

“Thôi được, mình gạch đi hết rồi đó,” Bonnie lạnh lung đáp. “Giờ thì để nghe thử coi ý kiến các cậu thì sao.”

“Khoan đã,” Elena nói, “Chờ chút, Bonnie,” Cô đang nghĩ đến một chuyện, một chuyện đã cắn rứt lương tâm cô kể từ sau khi – “Sau khi diễn ra buổi lễ ở nhà thờ,” Elena bật ra thành tiếng, nhớ lại lúc đó. “Các cậu biết không, mình cũng trông thấy chú Robert bên ngoài nhà thờ nữa, lúc đang nấp trên gác lửng dành cho dàn đồng ca ấy. Ngay trước khi bầy chó tấn công, chú ấy cứ né né đi giống như biết trước chuyện gì sắp xảy ra vậy.”

“Nhưng Elena à…”

“Không, nghe này, Meredith. Trước đó, hôm tối thứ Bảy, mình cũng có thấy chú nói chuyện với dì Judith. Khi dì bảo sẽ không làm đám cưới nữa, mặt chú Robert có vẻ gì đó kì cục lắm…Mình không biết nói sao cho đúng. Nhưng mình nghĩ cậu nên ghi lại tên chú ấy vào danh sách đi Bonnie.”

Bonnie làm theo, sau vài giay cân nhắc do dự. “Ai nữa đây?” cô hỏi.

“Mình e là có cả thầy Alaric nữa,” Elena đáp. “Mình rất tiếc, Bonnie à, nhưng thực ra thầy ấy đứng đầu danh sách đấy.” Cô kể lại câu chuyện đã nghe lỏm được sáng nay giữa thầy Alaric và ông hiệu trưởng. “Anh chàng đó không phải là thầy giáo dạy lịch sử bình thường đâu. Họ đã gọi thấy ấy đến đây vì lí do nào đó. Thầy Alaric biết mình là ma cà rồng, và đang tìm kiếm mình. Ngày hôm nay, khi bọn chó đang tấn công, thấy ấy đứng ngay bên lề làm điệu bộ rất quái dị. Chắc chắn anh thầy đó không giống như vẻ ngoài đâu, câu hỏi duy nhất là: thầy ấy thực sự là ai? Cậu có nghe không đấy, hả Meredith?”

“Có. Các cậu biết không, mình nghĩ nên cho cả bả Flowers vào danh sách nữa. Còn nhớ cái hôm bà ấy đứng ngay chỗ cửa sổ nhà trọ khi bọn mình mang Stefan dưới giếng về không? Vậy mà bà ta đâu có chịu xuống dưới mở cửa ình. Đó cũng là một hành vi khác thường.”

Elena gật đầu. “Phải, và cả chuyện bà ta cứ cúp máy khi mình gọi điện tìm anh ấy nữa. Bà ấy rõ ràng là sống rất tách biệt trong cái tòa nhà cũ kĩ đó. Có khi bà Flowers chỉ là một bà già gàn dở, nhưng thôi cứ ghi tên bà ấy vào đi, Bonnie.” Cô lùa tay vào tóc, vén tóc lên cao khỏi cổ. Nóng quá. Hoặc là – không hẳn là nóng, mà là một cảm giác khó chịu hơi hơi giống với nóng bức, Elena thấy người như khô nẻ ra.

“Được rồi, mai trước giờ học bọn mình sẽ ghé qua nhà trọ,” Meredith nói. “Từ giờ đến đó, bọn mình còn làm được gì khác nữa không? Đưa bọn mình xem lại cái danh sách đó nào, Bonnie.”

Bonnie chìa bản danh sách ra cho họ xem, Elena và Meredith chồm ra phía trước đọc:

Matt Honeycutt

Vickie Bennett

Robert Maxwell – Chú ấy đang làm gì ở nhà thờ lúc bầy chó tấn công? Và chuyện xảy ra đêm đó với dì của Elena là sao?