Meredith báo trước sự trở lại của mình bằng cách cứ thì thào lặp đi lặp lại câu "Đừng hét lên nhé, đừng có mà hét lên đấy. " khi xô Bonnie qua ngưỡng cửa.
"Cậu bị sao thế hả? Cậu đang làm cái gì đấy?" Bonnie thở hổn hển đáp lại. "Buông mình ra. Cậu có biết mình đã phải làm những gì để xin mẹ ình được ra khỏi nhà vào tối này hay không? Mẹ muốn mình đến bệnh viện ở Roanoke đấy."
Meredith đưa chân sập cửa phòng lại. "Được rồi." cô bảo Bonnie. "Giờ thì cậu sắp sửa nhìn thấy một thứ sẽ khiến cho cậu... uhm, nói chung là sẽ bị sốc. Nhưng cậu không được la lên, có hiểu không? Mình sẽ buông cậu ra nếu như cậu chịu hứa."
"Tối quá chả nhìn thấy gì hết, mà cậu đang làm mình sợ đấy. Cậu làm sao thế hả Meredith? Thôi được rồi, mình hứa, nhưng cậu đang muốn nói cái..."
"Elena." Meredith kêu lên. Elena cho rằng đó là một lời mời gọi nên bước ra.
Phản ứng của Bonnie không giống như cô tưởng tượng. Cô bạn nhíu mày, chồm tới trước nhìn chằm chằm vào bóng tối mờ ảo. Khi nhìn thấy hình dáng của Elena, cô kêu lên. Nhưng sau đó, khi chăm chú quan sát khuôn mặt Elena, Bonnie chắp hai tay vào nhau ré lên vì vui sướng.
"Mình biết mà! Mình biết là họ đã nhầm rồi mà! Thấy chưa, Meredith - vậy mà cậu với Stefan cứ làm như biết rõ ba cái vụ chết đuối này lắm ấy kia. Nhưng mình biết ngay là các cậu nhầm rồi mà! Ôi, Elena, mình nhớ cậu biết bao nhiêu! Mọi người chắc chắn sẽ rất..."
"Yên lặng đi, Bonnie! Yên lặng!". Meredith hấp tấp nói. "Mình đã nói cậu không được la lên mà. Nghe đây đồ ngốc, bộ cậu nghĩ nếu thực sự Elena không sao thì cậu ấy sẽ xuất hiện ở đây lúc đêm hôm khuya khoắt mà không cho ai biết hả?"
"Nhưng cậu ấy không sao mà, nhìn mà xem, Elena đang đứng ngay đây chứ còn gì. Là cậu mà, phải không Elena?" Bonnie định nhào về phía Elena, nhưng Meredith đã tóm cô nàng lại.
"Ừ, đúng là mình đây." Elena có cảm giác kì cục như thể đang lạc vào mọt vở hài kịch không thực, có thể là một vở do Kafka viết, chỉ mỗi chuyện là cô không biết lời thoại của mình. Cô không biết phải nói gì với Bonnie, cô bạn lúc này đang sướng phát điên lên.
"Là mình, nhưng mà... Mình không hẳn là bình thường." Elena lúng búng, cô ngồi lại xuống ghế. Meredith huých Bonnie bảo ngồi xuống giường.
"Hai cậu làm gì mà cứ úp úp mở mở thế? Elena đang ở đây, nhưng cậu ấy là không ổn.
Thế nghĩ là sao?"
Elena không biết nên khóc hay nên cười. "Nghe này, Bonnie... ôi, mình chẳng biết phải nói sao đây nữa. Bonnie, bà ngoại thầy bói của cậu có bao giờ kể cho cậu nghe về ma cà rồng chưa?"
Im lặng giáng xuống như một lưỡi búa nặng nề. Thời gian cứ tích tắc trôi quan, Bonnie trợn mắt còn to hơn nữa rồi liếc sang Meredith. Thêm vài phút không ai nói với ai tiếng nào, rồi Bonnie khẽ dịch về phía cửa ra vào. "Uhm, các cậu này," cô nàng lí nhí. "Chuyện này càng lúc càng trở nên kì cục rồi đấy. Ý mình là rất, rất, rất, rất..."