Chương 44: Chương 44

Meredith thở hổn hển, đưa mắt nhìn quanh phòng như mong có ai đó đến giúp mình. Khi chẳng có ai hết, cô bạn tiến về phía cửa làm như thể Elena là thú dữ vậy. Nhưng cô không mở cửa ra.

"Cho mình vào với," Elena lập lại. Rồi cô sốt ruột nói thêm, "Nếu cậu không muốn mình đến thì cậu hẹn mình làm gì?"

Elena nhìn thấy sự thay đổi khi Meredith thả lỏng vai ra. Lóng ngóng một cách khác thường, cô bạn chầm chậm mở cửa sổ và bước lùi lại.

"Giờ thì hãy mời mình vào trong đi. Không thì mình không vào được đâu."

"Vào..." Giọng Meredith tắt giữa chừng và cô phải nói lại. "Vào đi!" Khi Elena đã lấy đà leo qua ngưỡng cửa và đang nhăn nhó co duỗi mấy ngón tay bị chuột rút, Meredith nói thêm, gần như choáng váng. "Chắc chắn là cậu rồi. Chả có ai khác ra lệnh theo cái kiểu đó cả?"

"Là mình đây." Elena đáp. Cô ngừng xoa bóp tay và nhìn vào mắt bạn. "Thật sự là mình đây mà, Meredith."

Meredith gật đầu và nuốt nước bọt. Ngay lúc đó Elena ước gì cô bạn sẽ ôm chầm lấy mình. Nhưng Meredith không phải kiểu thích ôm ấp, và lúc này cô đang từ từ lùi lại ngồi xuống giường.

"Cậu ngồi đi." Meredith nói bằng giọng cố tỏ ra bình thản. Elena kéo chiếc ghế bàn học ra và vô tình ngồi đúng tư thế lúc này của Meredith, cùi chỏ chống lên gối, mặt cúi gằm. Rồi cô ngẩng lên. "Sao cậu biết thế?"

"Mình..." Meredith nhìn cô không chớp mắt một lúc, rồi rùng mình. "Ừ thì, chẳng ai tìm thấy xác cậu, tất nhiên. Chuyện đó rất lạ. Rồi mấy vụ tấn công nhằm vào Vickie, thầy Tanner - rồi Stefan và mấy chuyện lặt vặt liên quan đến cậu ta mà mình đã xâu chuỗi lại được - nhưng mình đã không biết. Không biết chắc. Cho tới lúc này." Meredith kết luận gần như thì thầm.

"Cậu đoán trúng phóc." Elena đáp. Cô đang cố tỏ ra bình thường, nhưng cái tình cảnh này có gì gọi là bình thường được chứ? Meredith đang xử sự cứ như không dám nhìn thẳng vào mặt Elena. Chuyện này khiến cho cô thấy mình đơn độc hơn bao giờ hết.

Có tiếng chuông cửa dưới nhà. Elena nghe thấy nhưng Meredith thì rõ ràng là không. "Ai tới vậy?" cô hỏi. "Có ai đó đứng trước cửa nhà kìa."

"Mình có bảo Bonnie đến vào khoảng 7 giờ, nếu mẹ cậu ấy cho phép. Chắc là cậu ấy đấy. Mình đi xem sao." Meredith tỏ vẻ hăm hở được rời khỏi đó đến mức bất lịch sự.

"Khoan đã. Cậu ấy có biết không?"

"Không... À, ý cậu là mình nên thông báo tin này cho Bonnie một cách nhẹ nhàng thôi chứ gì." Meredith lại ngập ngừng nhìn quanh phòng, thế là Elena tắt phụt ngọn đèn đọc sách kế bên giường ngủ.

"Tắt hết đèn đóm trong phòng đi. Đằng nào thì ánh sáng cũng khiến mình chói mắt mà." Cô khẽ bảo. Khi Meredith làm theo, phòng ngủ trở nên mờ ảo đủ để cho Elena giấu mình trong bóng tối.

Cô đứng trong góc, tay ôm lấy cùi chỏ chờ Meredith quay lại dắt theo Bonnie. Có lẽ lôi Meredith và Bonnie vào chuyện này không phải là ý kiến hay. Nếu một người kiên cường như Meredith còn không kham nổi tình cảnh này thì Bonnie sẽ làm sao đây?