Cậu không tưởng tượng ra được đâu, Stefan nghĩ bụng, tay buông thõng xuống. Hắn đã định đến đây dung Quyền năng để thuyết phục Matt. Giờ thì chuyện đó có vẻ như không thể nào thực hiện được. Hắn không thể làm như thế với người bạn con người đầu tiên – và duy nhất – hắn có ở chốn này.
Stefan chỉ còn mỗi cách kể cho Matt nghe sự thật. Để cho Matt tự đưa ra quyết định của mình khi đã biết hết mọi chuyện.
“Nếu có chuyện gì đó cậu có thể làm vì Elena ngay lúc này,” hắn hỏi, “thì cậu có làm không?”
Matt đang mải mê đắm chìm trong cảm xúc nên không thèm thắc mắc xem tại sao Stefan lại hỏi câu gì ngu ngốc như thế, “Bất cứ điều gì.” Cậu ta đáp, gần như sẵng giọng, lấy tay áo chùi mắt. “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì cô ấy,” Matt nhìn Stefan với vẻ bướng bỉnh, hơi thở run rẩy.
Xin chúc mừng, Stefan nghĩ thầm, cảm thấy vực thẳm đang nứt ra trong long. Cậu vừa thắng giải đặc biệt một chuyến thăm quan đến Thế giới Bóng Đêm đấy.
“Đi với tôi,” Stefan bảo Matt. “Tôi muốn cho cậu xem cái này.”
Chương 3
Elena và Damon đang đợi trong buồng tối.
Stefan có thể cảm thấy sự hiện diện của họ trọng căn phòng phụ chật hẹp khi hắn đẩy cửa phòng nhiếp ảnh và dẫn Matt vào trong.
“Mấy cánh của này lẽ ra phải khóa mới phải chư,” Matt nhận xét khi Stefan bật công tắc đèn.
“Thì lúc nãy cửa khóa mà.” Stefan đáp. Hắn chẳng biết phải nói gì thêm để chuẩn bị tinh thần cho Matt trước những chuyện sắp xảy ra. Hắn chưa bao giờ cố tình bộ lộ chân tưởng trước loài người cả.
Stefan đứng đó trong im lặng, cho đến khi Matt quay lại nhìn hắn. Phòng học tối mò và im phăng phắc, bầu không khí có vẻ như chùng xuống một cách nặng nề. Khi thời gian cứ thế trôi qua hắn nhìn thấy vẻ mặt Matt dần biến đổi từ ngỡ ngàng đau khổ sang bức rứt lo lắng.
“Tôi không hiểu.” Matt bảo.
“Tôi biết cậu không hiểu,” Stefan tiếp tục nhìn Matt, cố tình vứt bỏ những lá chắn đã che phủ Quyền năng của mình khỏi sự cảm nhận của con người. Hắn nhìn thấy phản ứng diễn ra trên khuôn mặt Matt khi cảm giác bức rứt chuyển thành sợ hãi. Matt chớp chớp mắt và lắc đầu, hơi thở trở nên dồn dập hơn.
“Cái gì đang...?” Cậu ta cất giọng khàn khàn.
“Chắc hẳn là cậu có nhiều thắc mắc về những chuyện liên quan đến tôi,” Stefan nói. “Vì sao tôi phải mang kính râm ở chỗ có ánh sáng mạnh. Vì sao tôi không ăn uống. Vì sao phản xạ của tôi lại nhanh nhẹn như vậy.”
Matt đang quay lưng về phía buồng tối. Cổ họng cậu ta giật giật như thể đang cố gắng nuốt nước bọt. Stefan, với các giác quan săn mồi của mình, có thể nghe thấy tiếng tim Matt đập thình thịch.
“Đâu có.” Matt đáp.