“Elena? Em đang làm gì thế?” Matt lại hỏi.
Đầu Bonnie ngẩng phắt lên. Meredith thở hắt một cái nhẹ nhõm. Chính Elena chỉ có cảm giác đầu gối mình như muốn khuỵu xuống.
“Matt!” cô kêu lên, chỉ được thế.
Khả năng ngôn ngữ của Bonnnie hoạt động tốt hơn. “Cậu nghĩ cậu đang làm gì thế hả?” cô nàng cất giọng the thé. “Muốn làm bọn này đứng tim chết luôn phải không? Đêm hôm khuya khoắt cậu mò ra đây làm gì?”
Matt đút một tay vào túi, lắc lắc mớ xu lẻ. Khi cả đám lục tục chui ra khỏi gầm cầu, anh đăm đăm nhìn về phía mặt sông. “Theo dõi ba người.”
“Anh làm cái gì?” Elena hỏi.
Matt miễn cưỡng quay lại đối mặt với Elena. “Anh đi theo em.” Anh lặp lại, vai căng ra. “Anh đoán thể nào em cũng tìm được cách trốn khỏi dì Judith và lẻn ra ngoài lần nữa. Thế nên anh ngồi trong xe và quan sát nhà em từ phía bên kia đường. Y như rằng, một lúc sau ba người trèo khỏi cửa sổ. Thế là anh theo mọi người đến đây.”
Elena không biết phải nói gì. Cô rất giận, và dĩ nhiên, có khi Matt làm vậy là vì muốn giữ lời hứa với Stefan. Thế nhưng nghĩ chuyện Matt ngồi ngoài đường trong cái xe Ford cũ kĩ sứt sẹo của anh, có thể chết cóng vì lạnh và nhịn bữa tối... Elena lại cảm thấy bùng lên một nỗi day dứt khó tả mà cô không muốn đắm chìm vào đó.
Matt lại nhìn sông. Elena bước lại gần anh, khẽ cất tiếng.
“Em xin lỗi, Matt,” Cô nói. “Về cách em đã xử sự ở nhà, và.. và về...” Cô lóng nga lóng ngóng đến cả phút và cuối cùng đành buông dở câu. Về mọi thứ, Elena tuyệt vọng nghĩ thầm.
“Anh cũng xin lỗi vì đã làm em sợ,” Matt quay nhanh lại đối diện với cô, như để chấm dứt vấn đề. “Giờ thì em có thể làm ơn nói cho anh biết là em nghĩ mình đang làm gì được không?”
“Bonnie nghĩ có khả năng Stefan đang ở đây.”
“Bonnie nghĩ hồi nào chứ! ” Bonnie lên tiếng. “Ngay từ đầu Bonnie đã nói là không phải chỗ này rồi mà. Chúng ta phải tìm ở chỗ hoàn toàn im lặng, không một tiếng động, và kín bưng. Lúc đó mình cảm thấy..tù túng.” Bonnie giải thích với Matt.
Ánh mắt Matt đầy cảnh giác như thể sợ Bonnie có thể lao tới cắn mình vậy. “Ừ, dĩ nhiên là cậu đã cảm thấy thế mà”
“Chung quanh mình toàn đá thôi, nhưng không phải đá dưới sông.”
“Ừ, đúng rồi, tất nhiên không phải mà.” Matt ngó qua Meredith, cô nàng ngó Matt tỏ ý cảm thông.
“Bonnie thấy một điềm báo,” Meredith giải thích.
Matt lùi vài bước, và Elena có thể thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của anh trong ánh đèn pha. Xét về mặt của Matt mà nói, cô dám chắc anh đang phân vân không biết nên bỏ đi hay gom cả đám chất lên xe chở đến nhà thương điên gần đây nhất.