Tim Elena chùng xuống vì thất vọng. Một phần trong cô biết Bonnie nói đúng, Stefan không có ở nơi hoang dã hẻo lánh này. Nhưng phần còn lại trong cô không muốn nghe điều đó vì quá sợ hãi.
“Cũng phải kiểm tra cho chắc đã,” Elena nói mà ngực thắt lại, tiến xa hơn vào bóng tối, vừa đi vừa dò dẫm vì không thấy đường, nhưng cuối cùng cô cũng phải thừa nhận chẳng có bất cứ dấu vết nào cho thấy bất cứ ai từng ở đây. Cũng chẳng có dấu hiệu nào của một cái mái tóc sẫm chìm trong nước. Elena chùi đôi bàn tay lạnh ngắt lấm lem bùn đất vào quần jeans.
“Bọn mình có thể kiểm tra đầu cầu bên kia,” Meredith lên tiếng, và Elena gật đầu một cách máy móc, chẳng cần nhìn vẻ mặt của Bonnie thì mới biết là sẽ tìm thấy gì. Ba đứa đã đến nhầm chỗ.
“Ra khỏi đây thôi,” Elena nói, băng qua mớ cây cỏ về phía dải ánh sáng cạnh cầu. Khi vừa đến nơi, người cô chợt cứng đờ.
Bonnie hốt hoảng. “Ôi lạy Chúa..”
“Lùi lại!” Meredith rít lên “Chạy ngược về phía bờ sông.”
Một bóng đen phản chiếu rõ ràng trong ánh sáng đèn pha xe hơi. Elena trân trối nhìn nó trong khi trái tim khua như trống trận, nhưng cô chẳng thể biết gì hơn ngoài việc nhận ra đó là một người đàn ông. Khuôn mặt người đó khuất trong bóng tối, nhưng cô có một linh cảm rất xấu.
Cái bóng đang tiến về phía bọn họ.
Elena hụp đầu tránh, lồm cồm lùi ngược về phía bờ sông bùn sình dưới chân cầu, cố gắng ép mình càng sát đất càng tốt. Có thể cảm thấy Bonnie đang run rẩy phía sau, còn ngón tay Meredith thì bấu chặt cánh tay Elena.
Ở vị trí này thì bọn họ chẳng thấy gì hết, nhưng bất thình lình có tiếng bước chân nặng nề vang trên cầu. Chẳng dám thở nữa, cả bọn ôm cứng nhau, mặt ngửa lên. Những bước chân nặng nề làm ván gỗ rung lên, càng lúc càng xa.
Xin làm ơn để hắn ta cứ tiếp đi, Elena thì thầm cầu khẩn. Ôi, hãy làm ơn…
Cô cắn chặt môi, rồi bỗng Bonnie khẽ rên rỉ, hai bàn tay lạnh như nước đá túm lấy Elena. Những bước chân đang quay lại.
Mình nên ra đó, Elena nghĩ. Mình mới là người hắn ta muốn chứ không phải họ. Chính hắn ta đã nói thế. Mình nên ra đó đối mặt với hắn ta, biết đâu hắn ta sẽ tha cho Bonnie và Meredith. Thế nhưng cơn thịnh nộ xâm chiếm cô sáng nay đã tan tành mây khói. Huy động tất cả ý chí nhưng Elena vẫn không thể buông tay Bonnie hay tự bứt mình ra.
Tiếng chân đã ở ngay trên đầu bọn họ. Rồi im lặng xâm chiếm, tiếp theo là tiếng ai đó trượt xuống bờ sông.
Không, Elena kêu thầm, cơ thể cứng lại vì sợ hãi. Hắn ta đang xuống, Bonnnie rên rỉ gục mặt vào vai Elena, và Elena cảm tháy mọi thớ thịt trên người mình căng hết cỡ khi thấy chuyển động kia – bàn chân, cẳng chân – xuất hiện từ trong bóng tối. Không...
“Các cậu làm gì dưới đó thế?”
Thoạt tiên, trí óc Elena từ chối xử lí thông tin vừa tiếp nhận do quá hoảng loạn, và suýt nữa hét toáng lên khi Matt dần thêm một bước xuống bờ sông, thò đầu nhìn vào gầm cầu.