Chương 63: Quyển 4 Chương 15

Klaus thét lên một tiếng, làm cho Bonnie nhớ đến những động vật săn mồi thời tiền sử, đến loài cọp răng kiếm và voi mamút khổng lồ. Cùng lúc với tiếng thét, bọt máu trào ra khỏi miệng hắn, biến khuôn mặt đẹp đẽ thành một chiếc mặt nạ méo mó giận giữ.

Klaus quờ tay ra sau, tìm cách nắm khúc cây nhổ ra. Nhưng khúc gỗ tần bì đã cắm quá sâu vào da thịt. Cú ném rất mạnh và chuẩn xác.

“Damon.” Bonnie thì thào.

Anh ta đứng bên rìa khoảng đất trống, giữa những thân cây sồi. Bonnie quan sát Damon bước một bước về phía Klaus, rồi thêm một bước nữa, những bước đi uyển chuyển của thú săn mồi với đầy chủ đích đáng sợ.

Và anh ta đang giận dữ. Bonnie hẳn đã tháo chạy trước vẻ mặt đó của Damon nếu như toàn bộ cơ bắp trên người không đờ ra bất động. Cô chưa từng trông thấy sự đe dọa nào khủng khiếp đến thế, nó chỉ xấp xỉ ngưỡng tự chủ của Damon.

“Tránh. Xa. Em. Tao. Ra.” anh ta gần như thì thào, mắt dán chặt vào mắt Klaus, chân tiến thêm một bước nữa.

Klaus lại thét lên, nhưng tay đã thôi điên cuồng quờ quạng. “Thằng ngu! Chúng ta cần gì phải động tay động chân với nhau! Ta đã nói với ngươi lúc ở nhà con bé kia rồi! Chỉ cần lơ nhau đi là được mà!”

Giọng Damon không hề lớn hơn lúc nãy chút nào. “Tránh xa em tao ra.” Bonnie có thể cảm thấy Quyền năng trào lên bên trong anh ta như một con sóng thần. Anh ta nói tiếp, nhỏ đến mức Bonnie phải căng tai ra mới nghe được, “Trước khi tao moi tim mày ra khỏi lồng ngực.”

Cuối cùng Bonnie cũng nhúc nhích được. Cô bước lùi lại.

“Ta nói ngươi rồi mà!” Klaus ré lên, sùi bọt mép. Damon chẳng tỏ vẻ gì là nghe thấy. Dường như mọi sự tập trung chú ý của anh ta đều dồn cả vào cổ họng Klaus, vào lồng ngực hắn, vào trái tim đập bên trong mà anh ta định moi ra ngoài.

Klaus nhặt ngọn lao không bị gãy lên và lao về phía Damon.

Mặc cho đổ máu, gã đàn ông tóc vàng dường như vẫn rất sung sức. Đòn tấn công đó đột ngột, dữ dội và gần như không thể né tránh. Bonnie thấy hắn đâm mũi lao về phía Damon, cô không ngăn nổi mình nhắm tịt mắt lại, rồi lại mở ra ngay khi nghe thấy tiếng đập cánh xao xác.

Klaus đã đâm ngay vào chỗ Damon vừa đứng, nhưng một con quạ đen đã bay vút lên trời, để lại một chiếc lông vũ duy nhất lững lơ rơi xuống. Bonnie trân trối nhìn Klaus sẵn đà lao luôn vào bóng tối bên ngoài bãi đất trống, và biến mất.

Khu rừng trở lại im lặng chết chóc.

Sự tê liệt của Bonnie dần tan biến, cô bèn bước tới, sau đó là chạy đến chỗ Stefan nằm. Cậu ta không mở mắt ra khi cô đến, có vẻ như đã bất tỉnh. Bonnie quỳ xuống cạnh bên cậu. Cô cảm thấy một sự điềm tĩnh đáng sợ xâm chiếm lấy mình, như một người nãy giờ bơi trong nước đá cuối cùng cũng nhận ra những triệu chứng không thể chối cãi của chứng giảm thân nhiệt vậy. Nếu như không phải đã hứng chịu quá nhiều cú sốc liên tiếp, hẳn Bonnie đã vừa bỏ chạy vừa la hét hay lên cơn kích động rồi. Nhưng rõ ràng, đây đã là bước cuối cùng, sự chuyển tiếp cuối cùng vào thế giới siêu thực. Một thế giới không thể tồn tại, nhưng lại đang diễn ra.

Bởi vì nó rất tồi tệ. Tồi tệ hết sức.

Cô chưa bao giờ thấy ai bị thương nặng nề như thế. Ngay cả thầy Tanner, tuy vết thương đã giết chết thầy. Chẳng có gì chị Mary từng chỉ dạy có khả năng cải thiện được tình thế. Bây giờ đặt Stefan lên cáng cứu thương, mang vào phòng mổ cũng chẳng ích gì nữa.

Trong trạng thái bình tĩnh đến đáng sợ đó, Bonnie ngẩng lên, trông thấy một đôi cánh chấp chới mờ đi, lấp lánh trong ánh trăng. Damon đứng cạnh bên cô, và Bonnie lên tiếng bằng giọng rất tỉnh táo và lí trí.

“Cho máu có giúp ích được gì không?”

Anh ta dường như không nghe thấy cô. Đôi mắt Damon sẫm lại, chỉ toàn tròng đen. Sự bạo liệt kềm nén, nguồn năng lượng dữ tợn tích tụ khi nãy biến mất. Anh ta quỳ xuống, chạm vào mái đầu tóc đen nằm trên đất.

“Stefan?”

Bonnie nhắm mắt lại.

Damon đang sợ, cô nghĩ bụng. Damon mà sợ – Damon! – và Chúa ơi, mình không biết phải làm sao cả. Chẳng có gì để làm hết – mọi thứ đã kết thúc, bọn mình đã thua còn Damon thì đang lo sợ cho Stefan. Anh ta không giải quyết được gì, cũng không tìm ra giải pháp, những giải pháp có ai đó giải quyết việc này chứ. Và lạy chua, làm ơn giúp con, con sợ quá, Stefan sắp chết, Matt và Meredith thì bị thương còn Klaus thì sắp quay lại rồi.

Bonnie mở mắt ra nhìn Damon. Mặt anh ta trắng bệch, giây phút đó trông trẻ khủng khiếp với đôi tròng mắt đen giãn rộng.

“Klaus sắp quay lại đây.” Bonnie khẽ nói. Cô không còn sợ Damon nữa. Họ đâu phải một ma cà rồng vài trăm năm tuổi và cô thiếu nữ mười bảy, cùng ngồi dãy bên rìa thế giới.

Chỉ là hai con người bình thường, Damon và Bonnie, đang cố gắng làm mọi thứ trong khả năng của mình mà thôi.

“Biết rồi.” Damon đáp. Anh ta nắm lấy tay Stefan, chẳng tỏ ra ngại ngùng gì, mà có về như chuyện đó cũng logic và hợp lý thôi. Bonnie có thể cảm thấy anh truyền Quyền năng của mình vào Stefan, và biết luôn rằng nó không bõ bèn gì.

“Máu có giúp được gì cho cậu ấy không?”

“Không nhiều. Có thể là chút ít.”

“Cái gì có tác dụng mình cũng phải thử.”

Stefan thì thào, “Không.”

Bonnie ngạc nhiên. Cô cứ tưởng cậu ta đã bất tỉnh rồi chứ. Nhưng đôi mắt cậu đã mở ra, xanh rực và cảnh giác. Đó là thứ duy nhất trên người Stefan còn sức sống.

“Đừng có ngu ngốc nưa.” Giọng Damon đanh lại. Anh ta siết chặt tay Stefan đến nỗi những khớp ngón tay trắng bệch ra. “Mày bị thương nặng lắm đấy.”

“Tôi không phá vỡ lời thề của mình đâu.” Sự ngoan cố không lay chuyển đó hiện rõ rành rành trong giọng nói của Stefan, trên khuôn mặt nhợt nhạt của cậu. Và khi Damon lại há miệng ra, chắc chắn là để tuyên bố rằng nếu Stefan không liệu hồn phá vỡ nó thì chính Damon sẽ nện cậu ta vỡ mồm, Stefan bèn nói thêm, “Nhât là khi điều đó hoàn toàn vô ích.”

Một thoáng im lặng trôi qua khi Bonnie tìm cách nuốt trôi sự thật phũ phàng đó. Ở cái chốn khủng khiếp, nằm tách biệt khỏi thế giới bình thường nơi họ đang đứng này, giả vờ động viên nhau về những điều không tưởng dường như chăng phải việc nên làm.

Chỉ có sự thật là chân lý. Và Stefan đang nói sự thật.

Cậu vẫn đăm đăm nhìn anh trai mình, và anh ta nhìn lại, với tất cả sự tập trung dữ dội và mãnh liệt dồn cả vào Stefan như đã dồn vào Klaus lúc nãy. Làm như hy vọng cải thiện được điều gì vậy.

“Không phải tôi bị thương nặng, mà là sắp chết.” Stefan tàn nhẫn nói, mắt vẫn không rời Damon. Với chút sức mạnh ý chí cuối cùng, Bonnie nghĩ thầm trong bụng. “Và anh phải đưa Bonnie cùng những người khác ra khỏi đây.”

“Bọn tôi không bỏ cậu lại đâu,” Bonnie chen ngang. Đó là sự thật. Cô dám chắc điều đó.

“Cậu phải làm!” Stefan không hề nhìn sang bên, không hề rời mắt khỏi anh trai mình. “Damon, anh thừa biết tôi nói đúng. Klaus có thể quay lại đây bất cứ lúc nào. Đừng phí hoài mạng sống của anh. Đừng phí hoài mạng sống của họ.”

“Anh mày cần cóc gì quan tâm đến mạng của bọn kia.” Damon rít lên. Cũng hoàn toàn là sự thật nốt, Bonnie thầm nghĩ, và ngạc nhiên làm sao, cô chẳng hề khó chịu về điều đó. Ở đây, Damon chỉ quan tâm đến mạng sống của một người mà thôi, và đó không phải là bản thân anh ta.

“Có, anh có quan tâm!” Stefan đáp trả. Cậu xiết chặt tay Damon, làm như họ đang thi thố và bằng cách này có thể khiến Damon phải nhượng bộ. “Lúc trước Elena đã từng đưa ra ước nguyện sau cuối, bây giờ thì đến lượt tôi. Damon, anh có Quyền năng. Tôi muốn anh dùng nó để giúp họ.”

“Stefan ơi…” Bonnie thì thầm tuyệt vọng.

“Anh hứa đi.” Stefan bảo Damon, nhăn nhúm hết mặt mày vì đau.

Trong vài giây tưởng chừng như vô tận, Damon chỉ cúi nhìn người em, rồi đáp. “Ừ, anh hứa,” nhanh và sắt gọn như một nhát dao. Anh ta buông tay Stefan ra, đứng dậy quay sang Bonnie. “Đi nào.”

“Chúng ta không thể bỏ cậu ấy lại được…”

“Chúng ta có thể.” Khuôn mặt Damon chẳng còn nét gì có thể gọi là trẻ trung lúc này. Chẳng còn nét gì yếu đuối nữa. “Cô và mấy người bạn của cô sẽ rời khỏi đây, đi luôn. Ta thì quay lại.”

Bonnie lắc đầu. Cô lờ mờ hiểu rằng không phải Damon phản bội em mình, chẳng qua chỉ đang đặt lý tưởng của Stefan lên trên tính mạng cậu mà thôi, nhưng mấy chuyện này quá rắc rối và khó hiểu với cô. Bonnie không hiểu mà cũng không muốn hiểu. Cô chỉ biết rằng không thể để cho Stefan nằm lại đây được.

“Đi mau lên.” Damon thò tay chụp lấy cô, giọng đã trở lại sắt đá như trước. Bonnie thủ thế định kháng cự, nhưng bỗng một chuyện xảy ra khiến cho mọi tranh luận giữa họ đều trở thành vô nghĩa. Một tiếng nổ như roi quất, rồi ánh chớp nhá lên sáng lòa như ban ngày làm Bonnie lóa hết cả mắt. Khi đã thấy đường trở lại, mắt cô quay phắt sang chỗ ngọn lửa bùng lên từ cái hố cháy đen, vừa xuất hiện dưới một gốc cây.

Klaus đã quay trở lại. Cùng với sấm sét.

Ánh mắt Bonnie hướng ngay về phía hắn, thứ chuyện động duy nhất còn lại trong khoảng đất trống. Hắn đang vung vẩy mũi lao gỗ lần bì trắng vừa rút ra khỏi lưng như một chiến tích ghê rợn.

Cột thu lôi, Bonnie suy đoán chẳng cần logic, rồi lại một tiếng sét nổ ầm vàng.

Tia sét giăng xuống từ bầu trời quang đãng dưới dạng một chiếc chĩa ba xanh – trắng khổng lồ, thắp sáng rực mọi thứ chung quanh như mặt trời chính ngọ. Bonnie đứng nhìn hết cây nọ đến cây kia bị đánh trúng, cây sau gần hơn cây trước. Lửa bùng lên, như bầy yêu tinh đỏ rực háu đói giữa những tán lá cây.

Hai cây hai bên chỗ Bonnie nổ tung, với âm thanh lớn đến nỗi cô cảm thấy nhiều hơn là nghe thấy, hai màng nhĩ đau như xé. Damon có đôi mắt nhạy cảm hơn, vội vung tay lên che mặt.

Rồi anh ta quát lên “Klaus!” và phóng về phía gã đàn ông tóc vàng. Lúc này Damon không bước theo kiểu rình mồi nữa, mà là lao vào kết liễu. Cú tăng tốc sát thủ của thú ăn thịt họ mèo, của một con chó sói.

Sét bổ trúng anh ta ngay giữa đường.

Bonnie thét lên một tiếng, nhảy dựng. Có ánh sáng xanh lóe lên do không khí bị đốt cháy và một mùi khét lẹt, rồi Damon ngã xuống, nằm úp mặt bất động trên mặt đất. Bonnie có thể nhìn thấy người anh ta ngun khói như những thân cây ban nãy.

Cô nhìn Klaus, chết lặng vì kinh hoàng.

Hắn nghênh ngang bước qua bãi đất trống, tay cầm thanh gỗ nhuốm máu như một chiếc gậy đánh golf. Klaus cúi xuống Damon lúc đi ngang qua mặt anh ta, nở nụ cười. Bonnie muốn thét lên lần nữa nhưng chẳng lấy đâu ra hơi. Dường như chẳng còn chút không khí nào sót lại cho cô thở cả.

“Ta sẽ xử mày sau.” Klaus nói với Damon lúc này đang bất tỉnh. Rồi hắn nghếch mặt về phía Bonnie.

“Còn mày,” hắn nói, “thì ta sẽ xử ngay bây giờ.”

Phải một giây sau cô mới nhận ra Klaus đang nhìn Stefan chứ không phải mình. Đôi mắt xanh ánh điện đó dán vào khuôn mặt Stefan, rồi nhìn xuống phần thân giữa đầm đìa máu me của cậu.

“Tao sẽ ăn thịt mày, Salvatore ạ.”

Bonnie chỉ có một mình. Người duy nhất còn đứng vững. Và cô thấy khiếp hãi.

Nhưng cô biết phải làm gì.

Bonnie lại khuỵu gối quỳ sụp xuống đất, cạnh bên Stefan.

Vậy ra đây là cách mọi thứ kết thúc, cô nghĩ bụng. Quỳ xuống bên chàng hiệp sỹ của mình và đối mặt với kẻ thù.

Bonnie nhìn Klaus, và di chuyển làm sao để chắn phía trước Stefan. Hình như đến tận lúc này hắn mới để ý thấy cô, bèn nhíu mày như vừa nhìn thấy một con nhện trong đĩa salad. Ánh lửa đỏ rực bập bùng phải chiếu trên khuôn mặt hắn.

“Tránh ra.”

“Không.”

Và đây là cách hồi kết bắt đầu. Chỉ đơn giản như thế này thôi, bằng một từ, thế rồi người ta chết đi trong đêm mùa hạ. Một đêm mùa hạ với trăng sao sáng rực và lửa cháy bập bùng, như những đống lửa các thầy tế khi xưa đốt lên để triệu hồi người chết vậy.

“Bonnie, đi đi,” Stefan thốt lên đau đớn. “Chạy đi khi còn có thể.”

“Không.” Bonnie đáp. Mình xin lỗi, Elena ơi, cô nhủ thầm trong bụng. Mình không cứu nổi cậu ấy. Mình chỉ làm được có thế này thôi.

“Tránh đường xem nào.” Klaus rít lên qua kẽ răng.

“Không.” Cô có thể đợi cho Stefan chết trong bình an như thế này, thay vì với hàm răng Klaus cắm vào cổ họng. Có thể cũng chẳng khác nhau là mấy, nhưng đấy là tất cả những gì cô làm được.

“Bonnie à…” Stefan thì thào.

“Mày khoogn biết ta là ai sao, con bé kia? Ta đã từng sánh vai cũng quỷ dữ. Nếu mày tránh ra, tao sẽ để cho mày chết nhanh chóng.”

Bonnie không còn đủ sức thốt nên lời. Cô lắc đầu.

Klaus ngẳ đầu ra sau cười lớn. Thêm một chút máu lại trào ra. “Thôi được,” hắn bảo. “Thích thì chiều thôi. Hai đứa bây sẽ được đi cùng một lúc.”

Đêm mùa hạ, Bonnie thầm nghĩ trong bụng. Đêm trước ngày Hạ chí. Khi lằn ranh giữa các thế giới trở nên vô cùng mỏng manh.

“Nói lời chúc ngủ ngon đi, em yêu.”

Không có thời gian lên đồng, không có thời gian cho bất cứ gì hết. Không gì, ngoài một lời cầu cứu tuyệt vọng.

“Elena!” Bonnie thét lên. “Elena! Elena!”

Klaus co rúm người lại.

Trong một thoáng, có vẻ như chính bản thân cái tên cũng đủ khiến cho hắn hốt hoảng. Hoặc giả hắn trông chờ một thứ gì đó sẽ đáp lại tiếng kêu của Bonnie. Klaus dừng lại, dỏng tai lắng nghe.

Bonnie vận dụng quyền năng của mình, dồn tất cả mọi thứ mình có vào trong nó, phát đi lời kêu gọi và sự cần kíp của cô vào khoảng không trống rỗng.

Và… không cảm thấy gì hết.

Chẳng có gì phá vỡ sự im lặng của đêm hè ngoại trừ tiếng lửa cháy lách tách cả. Klaus quay lại nhìn Bonnie và Stefan, nhe răng cười.

Bất chợt Bonnie trông thấy sương mù dâng lên phũ là là mặt đất.

Không – không thể nào là sương mù được. Chắn hẳn đây là khói từ đám lửa bốc lên. Nhưng cái thứ này nhìn không giống sương mà cũng chả giống khói. Nó đang cuộn lại, dâng lên trong không trung như một cơn lốc xoáy tí hon hay một thứ ma quỷ làm từ bụi, sau đó tụ lại thành mọt hình dạng gần như tương đương với kích cỡ một con người.

Thêm một người nữa xuất hiện ở cách đó không xa. Rồi Bonnie nhìn thấy người thứ ba. Hiện tượng đó cứ thế mà tiếp diễn mãi.

Sương mù đang tràn ra từ mặt đất, từ giữa những thân cây, từng mảng từng mảng tách biệt nhau. Bonnie trợn tròn mắt trong câm lặng, cô có thể nhìn xuyên qua chúng để trông thấy ngọn lửa, những cây sồi, lớp gạch trên ống khói. Klaus đã ngưng cười, ngưng chuyển động, và cũng đang quan sát cô.

Bonnie chạy sang Stefan, không đủ sức bật lên lời thắc mắc nữa.

“Những linh hồn không siêu thoát,” cậu ta thì thầm, giọng khản đặc, đôi mắt xanh rực lửa. “Hạ chí.”

Bonnie chợt hiểu ra.

Họ đang tiến lại. Từ phía bên kia sông, nơi có khu nghĩ địa cổ. Từ trong rừng, nơi vô số những huyệt mộ tạm bợ được đào để hất xác chết xuống trước khi chúng kịp phân hủy. Những linh hồn không siêu thoát, những người lình đã chiến đấu và bỏ xác tại nơi đây trong suốt thời Nội chiến[4]. Những người chủ siêu nhiên của mảnh đất này đang đáp lại lời kêu gọi giúp đỡ.

Họ tụ tập lại thành vòng trong vòng ngoài. Có đến hàng trăm người.

Lúc này, Bonnie đã có thể nhìn thấy những khuôn mặt. Những đường nét mờ ảo ngập tràn sắc màu nhờn nhợt như được phết lên bằng màu nước. Cô nhìn thấy sắc xanh, một chút lóe lên của màu xám[5]. Cả hai toán quân Liên bang và Hợp bang đều có mặt. Bonnie thoáng bắt gặp một khẩu súng lục giắt bên thắt lưng, một thanh kiếm chạm trổ. Sọc quân hàm trên tay áo. Hàm râu đen xồm xoàm; bộ râu trắng dài được cắt tỉa cẩn thận. Một bóng người nhỏ, dáng như một đứa trẻ, với hai mốc mắt trống rỗng và chiếc trống con đeo ngang đùi.

“Ôi, Chúa ơi,” cô thì thào. “Lạy Chúa.” Đó không phải một tiếng rủa. Mà giống như lời cầu nguyện vậy.

Không phải cô không sợ họ, sợ lắm chứ. Giống như mọi cơn ác mộng về nghĩa địa của Bonnie đã thành hiện thực. Như giấc mơ đầu tiên của cô về Elena, với những thứ bò lên từ hố đen ngòm trên mặt đất, chỉ khác ở chỗ những thứ này không bò, họ bay lượn, lướt đi hoặc trôi nổi cho đến khi cuộn lại thành hình người. Tất cả mọi điều Bonnie từng cảm nhận về khu nghĩa địa cổ – rằng nó có ý thức và đầy những cặp mắt đang dõi theo, rằng có một thứ Quyền năng nào đó lẩn khuyaast đằng sau sự tĩnh lặng chờ đợi của nó – tất cả đều đang được chứng minh là thật. Mảnh đất Fell’s Church đang giải phóng những kí ức đẫm máu của mình. Linh hồn những người đã chết nơi đây lại một lần nữa trỗi dậy.

Và Bonnie có thể cảm thấy cơn giận dữ của họ. Nó làm cô khiếp vía, nhưng một cảm xúc khác đang trào lên trong cô, khiến cô nín cả thở và siết chặt bàn tay Stefan hơn nữa. Bởi vì đội quân sương mù kia có người lãnh đạo.

Một hình bóng đang nổi trôi phía trước những người còn lại, ở gần nơi Klaus đứng nhất. Nó chưa có hình dạng xác định, nhưng lại tỏa sáng lấp lánh như ánh lửa vàng nhạt của một ngọn nến. Rồi, trước mắt Bonnie, thực thể đó dường như đang hấp thụ các chất từ trong không khí, để mỗi lúc một sáng hơn nữa, một thứ ánh sáng siêu thực. Nó còn sáng hơn cả vòng tròn lửa. Sáng đến nỗi Klaus phải lùi ra sau để né và Bonnie nhìn thẳng vào nó không hề sợ hãi, mắt mở to. Rồi mỉm cười, rất yếu ớt, như thể mừng rỡ vì đây là thức cuối cùng cậu được nhìn thấy.

Lúc đó, Bonnie hoàn toàn chắc chắn.

Klaus đánh rơi cây gậy. Hắn đã quay lưng lại Bonnief và Stefan để đối mặt với sinh vật ánh sáng đang lơ lửng giữa khoảng không như một thiên thần báo hận. Mái tóc vàng óng tung bay về phía sau trong một cơn gió vô hình, Elena cúi xuống nhìn hắn.

“Cậu ấy đã tới.” Bonnie thì thào.

“Thì cậu gọi cô ấy tới mà.” Stefan lẩm bẩm. Giọng cậu tắt đi trong hơi thở nặng nhọc, nhưng cậu vẫn mỉm cười. Đôi mắt Stefan ngập tràn thanh thản.

“Tránh xa họ ra.” Elena lên tiếng, giọng cô bạn vang lên cùng lúc trong tai và trong óc Bonnie. Như thể tiếng rung của một chục chiếc chuông, cái xa cái gần cùng một lúc. “Kết thúc rồi, Klaus ạ.”

Nhưng Klaus đã hoàn hồn rất nhanh. Bonnie thấy hắn căng vai ra trong nhịp thở. Lúc này cô mới để ý thấy lỗ thủng sau lưng tấm áo mưa màu vàng nhạt, nơi bị mũi lao bằng gỗ tần bì trắng đâm trúng. Chỗ đó nhuốm máu đỏ sậm, và thêm nhiều máu mới trào ra khi Klaus giương cánh tay lên.

“Ngươi nghĩ ta sợ ngươi chắc?” Hắn gào lên. Klaus quay vòng vòng, cười vào mặt những bóng người nhợt nhạt. “Chúng bây nghĩ ta sợ bất cứ đứa nào trong chúng bây à? Lũ chúng mày chết từ đời nào rồi! Thành tro bụi trong gió rồi! Chúng bây đâu chạm vào tao được!”

“Ngươi nhầm rồi đấy.” Elena cất giọng như chuông gió của mình.

“Tao là một trong các Tiền Bối! Một Nguyên Bản! Tụi bây có biết thể nghĩa là gì không hả?” Klaus lại quay một vòng, dằn mặt từng người một, đôi mắt xanh kì dị của hắn dường như nhuốm một chút sắc đỏ từ ngọn lửa. “Tao chưa từng chết bao giờ. Còn cái lũ hồn ma bóng quế chúng bây đứa nào cũng chết cả rồi! Nhưng tao thì không. Thần Chết không thể đụng vào tao. Tao là vô địch!”

Những lời cuối của hắn được thét lớn đến nỗi âm thanh vang dội giữa những tán cây. Vô địch… vô địch… vô địch. Bonnie nghe thấy nó tắt dần đi trong tiếng lửa cháy cuồng bạo.

Elena đợi cho oddeesn khi âm vang cuối đã dứt. Rồi cô cất giọng, nói rất ngắn gọn. “Không hẳn đâu.” Cô quay sang những dáng người bằng lặng sương khói chung quanh mình. “Hắn ta muốn gây thêm đổ máu ở nơi này đấy.”

Một giọng khác cất lên, trống rỗng, làm cho Bonnie lạnh hết cả xương sống. “Ta nói, chết chóc như thế là đủ lắm rồi.” Đó là một người lính Liên bang với áo khoác đính hai hàng cúc.

“Còn hơn cả đủ nữa,” một giọng khác phụ họa, âm vang như tiếng trống ngoài xa. Một anh lính Hợp bang tay cầm lưỡi lê.

“Đã đến lúc phải có ai đó dừng chuyện này lại” – một ông già mặc quân phục tự nhuộm tại nhà lên tiếng.

“Chúng ta không thể để nó tiếp diễn được” – cậu bé đánh trống với hốc mắt trống rỗng nói.

“Không đổ máu thêm nữa!” Vài giọng vang lên cùng một lúc. “Không giết chóc thêm nữa!” Tiếng kêu lan từ người này sang người khác, cho đến khi âm thành dâng lên lất át cả tiếng ngọn lửa. “Không đổ máu thêm nữa!”

“Chúng mày không thể chạm vào tao! Chúng máy không thể giết tao đâu!”

“Tóm lấy hắn đi, các chàng trai!”

Bonnie chẳng biết được ai là người đưa ra mệnh lệnh cuối cùng đó. Nhưng tấ cả đều tuân theo, bất kể là lính Liên bang hay Hợp bang. Họ bay lên cao, tràn tới, tan biến thành sương mù trở lại, một màn sương đen tối với cả trăm bàn tay. Nó phủ chụp xuống Klaus như sóng biển, trùm lên vây lấy hắn. Mỗi bàn tay đều túm lấy, và mặc cho Klaus vùng vẫy chống trả bằng cả hai chân hai tay, hắn vẫn bị áp đảo về số lượng. Chỉ phút chốc, Klaus hoàn toàn bị che khuất, bị bao vây và nuốt chửng bởi làn sương tối tăm đó. Nó bốc lên cao, xoay tít như một cơn lốc, từ đó phát ra những tiếng la hét văng vẳng yếu ớt.

“Chúng mày không giết tao được đâu! Tao bất tử!”

Cơn lốc xoáy cuốn vào trong bóng tối, ra khỏi tầm mắt Bonnie. Theo sau nó là cả một dãy hồn ma như chiếc đuôi sao chổi, bay vút lên bầu trời đêm.

“Họ mang hắn đi đâu thế nhỉ?” Bonnie không định nói câu đó thành tiếng, cô chỉ buột miệng thốt lên trước khi kịp suy nghĩ. Nhưng Elena đã nghe thấy.

“Đến nơi bắn không gây hại được nữa,” cô bạn trả lời, và vẻ mặt cô khiến Bonnie không dám hỏi gì thêm.

Có tiếng ré lên từ đầu bên kia của khoảng đất trống. Bonnie quay sang thì thấy Tyler, trong hình dạng nửa người nửa thú gớm guốc, đã đứng dậy. Chẳng cần dùng đến cây gậy của Caroline làm gì. Gã trân trối nhìn Elena và vài hồn ma còn sót lại, miệng lắp ba lắp bắp.

“Đừng để họ bắt tôi! Đừng để họ bắt luôn cả tôi!”

Trước khi Elena kịp nói gì, Tyler đã quay ngoắt lại. Gã nhìn ngọn lửa cao qua đầu mình trong một thoáng, rồi lao xuyên qua nó, đâm đầu vào khu rừng phía bên kia. Qua một kẽ hở của vòng tròn lửa, Bonnie thấy Tyler sụp xuống đất, dập lửa trên người rồi nhổm dậy chạy tiếp. Sau đó, ngọn lửa lại bùng lên và cô không thấy gì nữa.

Nhưng Bonnie nhớ ra một chuyện: Meredith – và Matt. Meredith đang nằm gối đầu trong lòng Carolien, quan sát mọi chuyện. Matt vẫn đang nằm bẹp. Cậu ta bị thương, nhưng không nặng như Stefan.

“Elena.” Bonnie cất tiếng để gây sự chú ý nơi bóng người phát sáng, rồi nhìn sang Stefan.

Ánh sáng đến gần hơn, Stefan không chớp mắt. Cậu ta nhìn thẳng vào tâm điểm của quầng sáng và mỉm cười. “Hắn ta đã bị chặn lại. Nhờ có em.”

“Chính Bonnie đã gọi bọn em tới. Và cậu ấy đã không thể làm được điều đó vào đúng nơi, đúng lúc nếu không có anh và những bạn kia.”

“Anh đã ráng giữ lời hứa với em.”

“Em biết, Stefan à.”

Bonnie không thích cái kiểu này chút xíu nào. Nghe y hệt như một lời từ biệt – từ biệt vĩnh viễn ấy. Những lời chính cô nói ra chợt quay trở lại: Có thể cậu ta sẽ đến một nơi khác – hoặc chỉ đơn giản là biến mất. Mà cô thì chẳng muốn Stefan đi bất cứ đâu cả. Chắc chắn một người nhìn giống thiên thần thế kia…

“Elena,” Bonnie nói, “cậu… không thể làm gì sao? Cậu không cứu Stefan được à?”

Vẻ mặt của Elena khi cô quay nhìn Bonnie còn nản lòng hơn, rất dịu dàng nhưng buồn rười rượi. Vẻ mặt đó khiến Bonnie nhớ tới một người, Honoria Fell. Đôi mắt bà Honoria trông cũng như thế, tựa như đang phải chứng kiến tất cả những điều sai trái không thể tránh khỏi trên thế gian này. Tất cả mọi bất công, mọi thứ đáng lẽ không nên xảy ra, nhưng vẫn đang hiện hữu.

“Mình có thể làm,” Elena đáp. “Nhưng mình không chắc đó có phải điều anh ấy muốn hay không.” Cô bạn quay lại nhìn Stefan. “Stefan, em có thể chữa được vết thương do Klaus gây ra. Đêm nay em có đủ Quyền năng. Nhưng em không chữa được những gì Katherine đã làm đâu.”

Bộ óc đờ đẫn của Bonnie phải đánh vật một lúc lâu tìm cách hiểu. Những gì Katherine đã làm – nhưng Stefan đã hồi phục sau màn tra tấn của Katherine dưới hầm mộ mấy tháng nay rồi mà. Rồi cô chợt hiểu ra. Chuyện Katherine làm là biến đổi Stefan thành ma cà rồng.

“Chuyện xảy ra đã lâu quá rồi,” Stefan nói với Elena. “Nếu em chữa cho anh, anh sẽ chỉ còn là một nhúm tro bụi mà thôi.”

“Đúng vậy.” Elena không cười, chỉ tiếp tục đăm đăm nhìn cậu. “Anh có muốn em giúp không, Stefan?”

“Để tiếp tục cuộc sống chui nhủi trong bóng tối trên thế gian này ư…” Giọng Stefan chỉ còn lại một tiếng thì thầm, đôi mắt xanh lục xa vắng. Bonnie chỉ muốn túm lấy cậu ta mà lay. Sống đi, cô nghĩ thầm trong bụng, nhưng không dám nói ra vì sợ sẽ khiến cậy chọn ngay cái điều ngược lại. Rồi chợt Bonnie nghĩ đến một thứ khác.

“Để tiếp tục cố gắng.” cô bảo, và hai người kia quay sang nhìn. Bonnie nhìn lại, nghênh cằm lên, nhìn thấy nụ cười thoáng nở trên môi Elena. Elena quay sang Stefan, và bóng dáng nụ cươi đó truyền sang khuôn mặt cậu.

“Đúng vậy,” Stefan khẽ nói, rồi bảo Elena. “Anh muốn em giúp anh.”

Cô bạn cúi xuống hôn Stefan.

Bonnie nhìn quầng sáng tuôn chảy từ Elena sang Stefan, như một dòng sông ánh sáng bao phủ lấy cậu. Nó tràn qua người Stefan giống cái cách làn sương đen tối bao vây Klaus vậy, như một dòng thác kim cương lấp lánh, cho đến khi cả thân hình cậu sáng bừng lên giống Elena.

Trong phút chốc, Bonnie tưởng chừng như trông thấy máu trong người Stefan lỏng ra, tràn vào các mạch, các ven và làm lành mọi thứ trên đường đi của nó, rồi ánh sáng phai nhạt thành một sắc vàng và thấm ngược trở vào da Stefan. Áo sơ mi của cậu vẫn rách bươm, nhưng da thịt bên dưới lại lành lặn và săn chắc. Bonnie tròn mắt vì ngạc nhiên, không thể ngăn mình đưa tay chạm vào đó.

Cảm giác chẳng khác gì da thịt bình thường cả. Những vết thương khủng khiếp đã biến mất.

Cô bật cười lớn vì thích thú, rồi ngẩng đầu lên, bình tĩnh lại. “Elena – còn cả Meredith nữa…”

Elena dưới dạng ánh sáng đó đã sang gần tới đầu kia khoảng đất trống rồi. Meredith nằm trong lòng Caroline, ngẩng lên nhìn cô.

“Chào Elena,” Meredith nói, gần như tỉnh rụi, trừ việc giọng cô bạn vô cùng yếu ớt.

Elena cuối xuống hôn cô. Ánh sáng lại tràn sang bao lấy Meredith, và khi nó tắt đi, Meredith tự đứng dậy được trên đôi chân mình.

Rồi Elena làm tương tự với Matt, cậu tỉnh dậy, nhìn hơi choáng váng nhưng vẫn cảnh giác. Cô bạn còn hôn cả Caroline nữa, thế là Caroline thôi run rẩy và thẳng người dậy.

Rồi cô tiến đến bên Damon.

Anh ta vẫn nằm y nguyên chỗ đã ngã xuống khi nãy. Những hồn ma đi ngang qua anh ta mà chẳng buồn để tâm đến. Quầng sáng từ Elena lơ lửng phía trên Damon, một tay cô đưa ra chạm vào tóc anh. Rồi cô cúi xuống hôn mái đầu đen trên nền đất.

Khi ánh sáng lấp lánh mờ dần đi, Damon ngồi dậy, lắc lắc đầu. Anh ta sững người lại khi nhìn thấy Elena, rồi bằng những động tác cẩn trọng và kìm chế gượng dứng lên. Damon chẳng nói gì, chỉ đứng nhìn Elena quay lại chỗ Stefan.

Bóng cậu ta nổi bật trên nền lửa. Nãy giờ Bonnie gần như không để ý thấy quầng sáng đó đã lớn dần lên, đến nỗi gần như che khuất cả ánh sáng của Elena. Nhưng giờ cô hết cả hồn khi trông thấy nó.

“Món quà cuối cùng mình tặng các cậu.” Elena nói, và trời bắt đầu đổ mưa.

Không phải một cơn giông sấm chớp đì đùng, mà là một trận mưa rào thấm ướt mọi thức – kể cả Bonnie – và dập đi ngọn lửa. Cơn mưa mát lạnh và tươi mới dường như xóa đi tất cả mọi nỗi kinh hoàng trong những giờ qua, gột rửa mọi dấu vết của những gì đã xảy ra khỏi trảng cỏ. Bonnie ngẩng mặt lên, nhắm mắt lại, nhưng muốn giang tay ra đóng những hạt mưa vào lòng. Cuối cùng mưa ngớt dần, và cô quay sang nhìn Elena.

Elena đang nhìn Stefan, nụ cười không còn trên môi nữa. Nỗi buồn câm lặng đã quay trở lại trên nét mặt cô.

“Nửa đêm rồi,” cô bạn nói. “Em phải đi thôi.”

Nghe thế, Bonnie hiểu ra ngay rằng “đi” này không chỉ muốn nói đến thời điểm hiện tại. “Đi” Nghĩa là đi luôn. Elena đang chuẩn bị đến một nơi mà không giấc mơ hay cơn lên đồng nào có thể chạm tới.

Và Stefan cũng biết thế.

“Nán lại vài phút nữa đi.” Cậu vươn tay về phía cô, kêu lên.

“Em xin lỗi…”

“Elena, khoan đã… Anh có chuyện muốn nói…”

“Em không thể!” Lần đầu tiên sự thanh thản trên khuôn mặt tỏa sáng đó hoàn toàn bị phá vỡ, để lộ ra không chỉ nỗi buồn trầm lặng mà cả cơn đau xé lòng. “Stefan, em không thể đợi được nữa. Em rất xin lỗi anh.” Như thể cô đang bị lôi ngược về đàng sau, rời khỏi họ để bước vào một chiều không gian nào đó. Bonnie không thể trông thấy. Để đến với cõi vĩnh hằng bình yên và thanh thản.

Nhưng đôi mắt Elena trông đâu có giống như được bình yên. Chúng cứ bám riết vào Stefan, và cô tuyệt vọng đưa tay về phía cậu. Họ chẳng thể chạm được vào nhau. Cho dù Elena có đang bị lôi đi đâu chăng nữa, nơi đó cũng quá xa xôi.

“Elena – làm ơn đừng đi mà!” Đó là giọng Stefan đã dùng để gọi cô lúc ở trong phòng cậu. Và tim cậu đang vỡ ra từng mảnh.

“Stefan.” Elena kêu lên, hai tay giơ cả về phía Stefan. Nhưng cô đang tan đi, đang biến mất. Bonnie thấy trong lồng ngực như nấc lên, cổ họng nghẹn ứ. Chuyện này quá bất công. Họ chỉ muốn được ở bên nhau thôi mà. Và giờ đây, tất cả phần thưởng Elena nhận được cho việc cứu sống cả thị trấn và hoàn thành nhiệm vụ của mình là bị chia cách với Stefan mãi mãi. Chẳng hề công bằng một chút nào hết.

“Stefan.” Elena lại gọi, nhưng giọng nghe như vẳng lại từ chốn nào xa xôi lắm. Ánh sáng gần như sắp tắt đến nơi. Rồi, trong khi Bonnie cố căng mắt ra nhìn qua làn nước mắt, nó vụt biến mất.

Để lại bãi đất trống một lần nữa im lìm. Họ đã đi cả rồi, những hồn ma của Fell’s Church vừa sống lại trong một đêm để ngăn không cho máu đổ thêm nữa. Linh hồn tỏa sáng dẫn dắt họ thì tan biến vào hư không, thậm chí cả các vị tinh túc cũng hoàn toàn bị mây mờ che phủ.

Bonnie biết, khuôn mặt Stefan ướt đẫm chẳng phải vì những hạt mưa đang không ngừng tuôn xuống.

Cậu ta đứng đó, ngực phập phồng, mắt nhìn đăm đăm vào chỗ mới lúc nãy quầng sáng tỏa ra từ Elena vẫn còn hiện diện. Tất cả những nỗi đau đớn, khắc khoải mà Bonnie đôi lần gắt gặp trên khuôn mặt Stefan từ xưa đến nay chẳng thấm tháp gì hết so với điều cô trông thấy lúc này.

“Thật không công bằng,” cô lẩm bẩm. Rồi Bonnie ngửa cổ hét lên với bầu trời, chẳng cần quan tâm mình đang nói với ai. “Không công bằng gì hết mà!”

Hơi thở Stefan càng lúc càng dồn dập. Cậu ta cũng ngẩng mặt lên trời, không phải vì giận dữ mà vì nỗi đau quá sức chịu đựng. Đôi mắt cậu lùng sục giữa những đám mây, như muốn kiếm tìm chút dấu vết còn sót lại của ánh sáng vàng trong đó. Nhưng nào có. Bonnie trông thấy người Stefan thoáng co rúm. Và tiếng kêu bật ra khỏi miệng cậu là âm thành tồi tệ nhất cô từng nghe thấy trong đời. “Elena!”