Chương 62: Quyển 4 Chương 14

“Tên này khùng rồi,” Matt trừng trừng nhìn cánh cửa trống không mà qua đó Stefan biến mất.

“Không đâu,” Meredith đáp. Giọng cô rất khẽ và buồn bã, nhưng vẫn có nét gì đó như muốn phá lên cười. “Cậu không nhận ra ý định của Stefan sao Matt?” Cô bạn nói khi cậu ta quay lại nhìn. “Hét lên với bọn mình, làm cho bọn mình ghét cậu ta và tìm cách xua mình đi chỗ khác. Cố gắng tỏ ra đáng ghét hết mức, để chúng ta điên tiết lên và không ngăn cản cậu ta làm chuyện đó một mình.” Meredith liếc nhìn ra cửa, lông mày nhướng lên. “ ‘Kẻ nào dám đi theo tôi, tôi giết đấy’ thì quả có hơi quá đà thật.”

Bonnie bất chợt bật cười khúc khích, dù cho chẳng thấy vui vẻ gì. “Mình nghĩ cậu ta mượn câu đó của Damon. ‘Nói thẳng ra nhé, tôi chẳng cần ai trong số các người hết!’ ”

“ ‘Các người là một đám người ngu ngốc’ nữa chứ.” Matt chêm vào.

“Nhưng tôi vẫn không hiểu. Cậu vừa có một linh tính, Bonnie, mà mọi khi có bao giờ Stefan coi thường chuyện đó. Nếu như không có cách nào đánh mà thắng được thì còn đi làm gì?”

“Bonnie đâu có nói không có cách nào đánh mà thắng được. Cậu ấy chỉ nói không có cách nào đánh mà sống sót được thôi. Đúng không, Bonnie?” Meredith nhìn sang cô.

Tràng cười tắt ngấm. Bonnie hoảng hồn nghĩ kĩ về điều báo đó, nhưng cô cũng chẳng biết gì hơn ngoài những từ đã bật ra trong óc. Không ai chống lại hắn mà sống sót.

“Ý cậu nói Stefan nghĩ rằng…” Mắt Matt rực lửa thịnh nộ. “Cậu ta nghĩ rằng sẽ ngăn cản Klaus cho dù có phải chết ư? Như một con vật hiến sinh ấy hả?”

“Như Elena thì đúng hơn,” Meredith bình tĩnh đáp. “Mà cũng có thể là… Stefan muốn làm vậy để được đoàn tụ cùng Elena.”

“Không đâu,” Bonnie lắc đầu. Có thể cô không biết nhiều về lời tiên tri, nhưng chuyên này thì biết rất rõ. “Cậu ta không nghĩ vậy đâu, mình chắc đấy. Elena là trường hợp đặc biệt. Cậu ấy trở nên như vậy là vì yểu mệnh quá, còn rất nhiều thứ dở dang chưa kịp hoàn thành trong đời, và – ừm, nói chung là trường hợp cá biệt. Còn Stefan là ma cà rồng đã năm trăm năm nay rồi, chắc chắn không thể gọi là chết trẻ được. Chằng có gì đảm bảo cậu ta sẽ được đoàn tụ cùng Elena cả. Có thể là đi đến nơi khác hoặc – hoặc chỉ đơn giản là biến mất. Và Stefan biết thế. Mình chắc chắn là cậu ta biết. Mình nghĩ cậu ấy chỉ muốn giữ lời hứa với Elena nên tìm cách ngăn chặn bàn tay Klaus bằng bất cứ giá nào thôi.”

“Để ít ra thì cũng cố gắng,” Matt nói rất khẽ, như đang trích dẫn lời ai đó. “Ngay cả khi biết chắc rằng mình sẽ thua.” Bất chợt cậu ngẩng lên nhìn hai cô gái. “Tôi sẽ đi theo cậu ta.”

“Dĩ nhiên rồi.” Meredith kiên nhẫn trả lời.

Matt do dự. “Ờ… chắc là tôi không thuyết phục được hai cậu ở lại đây đâu nhỉ?”

“Sau bài diễn thuyết hùng hồn về tinh thần đồng đội khi nãy ấy à? Đừng có mơ.”

“Tôi đã lo là thế. Vậy thì…”

“Vậy thì,” Bonnie đáp, “bọn mình biến khỏi đây thôi.”

Cả bọn gom góp tất cả các loại vũ khí có thể tìm ra. Con dao xếp bỏ túi của Matt mà Stefan đã đánh rơi, lưỡi dao găm cán ngà tìm thấy trong hộc bàn Stefan, cả một con dao phay lấy ra từ nhà bếp nữa.

Bên ngoài chẳng thấy bóng dáng bà Flowers đâu. Bầu trời nhuộm một màu tím nhạt, ửng hồng về phía đằng Tây. Hoàng hôn của đêm trước ngày Hạ chí, Bonnie nghĩ thầm, tay chân nổi hết da gà.

“Klaus nói trang trại cũ trong rừng – chắc ý bảo trại nhà Francher.” Matt nói. “Nơi Katherine đã ném Stefan xuống cái giếng bỏ hoang ấy.”

“Có lý. Chắc lâu nay hắn sử dụng đường hầm của Katherine để vượt qua bên dưới lòng sông. “Meredith đáp. “Trừ khi các Tiền Bối mạnh đến nỗi có thể băng qua nước chảy mà không hề hấn gì.”

Đúng thế, Bonnie nhớ lại, những thế lực tà ác không thể vượt qua được dòng nước đang chảy. Càng độc ác bao nhiêu thì càng khó vượt qua bấy nhiêu. “Nhưng chúng ta đâu biết gì về những Nguyên bản.” cô buột miệng thành tiếng.

“Đúng vậy, cho nên bọn mình phải cẩn thận.” Matt đáp. “Tôi biết khá rõ khu rừng đó, và biết cả lối đi mà Stefan có thể chọn. Có lẽ chúng ta nên chọn đường khác mà đi.”

“Để Stefan không bắt gặp và xử bọn mình hả?”

“Để Klaus không bắt gặp, ít ra là không bắt gặp cả lũ. Để may ra mình có cơ hội giải cứu Caroline. Bằng mọi cách phải đưa Caroline ra khỏi mớ bòng bong đó, không thì Klaus sẽ đem cô ấy ra làm áp lực và ép Stefan phải làm theo lời hắn. Lên kế hoạch trước chẳng bao giờ thừa cả, có thể khiến cho kẻ thù trở tay không kịp. Klaus bảo gặp nhau ở đó khi trời tối, vậy thì bọn mình sẽ đến đó lúc trời còn chưa tối, sẽ có cơ may khiến cho hắn bất ngờ.”

Bonnie vô cùng ấn tượng với chiến thuật này. Chả trách chi cậu ta được chọn làm tiền vệ, cô nghĩ thầm trong bụng. Gặp mình chắc cứ thế mà la hét xông vào quá.

Matt chọn một lối đi gần như vô hình giữa những thân cây sồi. Mùa này đám cây bụi mọc sát đất hết sức xanh tốt, vừa rêu, cỏ, cây có hoa, cả dương xỉ nữa. Bonnie buộc phải tin tưởng vào chuyện Matt biết mình đang đi đâu, bởi vì cô thì chịu. Trên đầu họ, chim chóc cất lên bài ca cuối cùng trước khi tìm nơi trú ẩn cho đêm xuống.

Trời càng lúc càng nhá nhem. Lũ bướm đêm chấp chới bay ngang qua mặt Bonnie. Sau khi chật vật băng qua một bãi nấm đầy sên lúc nhúc, cô vô cũng biết ơn Trời Phật vì lần này mình mặc quần jeans.

Cuối cùng Matt ra hiệu cho họ dừng lại. “Sắp tới rồi.” cậu hạ giọng. “Có một nơi dạng như vách đá cho bọn mình nhìn xuống mà không bị Klaus phát giác. Cẩn thận và đừng gây ra tiếng động nhé.”

Bonnie chưa bao giờ bước thận trọng như thế. Cũng may thảm lá trên nền đất khá ẩm ướt nên không phát ra tiếng lạo xạo. Sau vài phút Matt nằm bẹp xuống đất và ra dấu bảo họ làm theo. Bonnie cứ khăng khăng tự nhủ lòng, rằng cô không hề để tâm đến lũ rết và giun đất bị ngón tay xới lên, rằng cô chẳng có cảm giác gì về chuyện bị mạng nhện chăng khắp mặt mày. Đây là chuyện sinh tử, và Bonnie hoàn toàn đủ khả năng. Không trẻ con, không lóng ngóng vụng về, mà là đủ sức.

“Tới rồi đó.” Matt thì thầm, giọng nhỏ xíu. Bonnie bèn ngóc cổ ngước lên nhìn.

Họ đang nhìn xuống khu điền trang nhà Francher – hay nói đúng hơn là những gì còn sót lại của nó. Trang trại đã đổ sụp từ lâu và bị khu rừng nuốt chửng, giờ chỉ còn trơ móng, mấy tảng đá mọc đầy hoa cỏ dại và mâm xôi gai góc, cùng một ống khói cao như tượng đài đứng trơ trọi.

“Caroline kia kìa.” Meredith lào thào bên tai kia của Bonnie.

Bóng Caroline mờ mờ ngồi dựa vào ống khói, chiếc váy màu lục nhạt nổi bật trong bóng tối vây quanh, nhưng mái tóc nâu đỏ nhìn gần như màu đen. Trên mặt cô nàng có cái gì trăng trắng vắt ngang, và sau vài giây Bonnie nhận ra đó là một miếng giẻ bịt miệng. Cũng có thể là băng keo. Nhìn tư thế kì cục của Caroline – tay để sau lưng, chân duỗi thẳng về phía trước – Bonnie đoán cô nàng còn bị trói nữa.

Tội nghiệp Caroline, cô nghĩ thầm và quên hết tất cả những trò ích kỷ, nhỏ nhe, xấu bụng cô nàng kia từng làm, mà nếu tính ra thì quả có hơi nhiều thât. Nhưng Bonnie không thể tưởng tượng ra có chuyện gì tồi tệ hơn là bị bắt cóc bởi một tên ma cà rồng sát nhân loạn trí trước đó đã giết chết hai người bạn cùng lớp, sau lại bị lôi vào rừng trói lại và bỏ cho ngồi chờ ở đó, tính mạng lại tùy thuộc vào một ma cà rồng khác có đầy đủ lí do để ghét mình. Xét cho cùng, ban đầu chính Caroline vì muốn có Stefan mà trở nên căm ghét, tìm cách làm cho bẽ mặt Elena vì dám chiếm mất cậu ta còn gì. Stefan Salvatore là người cuối cùng trên đời này có thể động lòng thương xót Caroline Forbes.

“Nhìn kìa!” Matt kêu. “Phải hắn ta không? Klaus ấy?”

Bonnie cũng nhìn thấy nó, một thoáng chuyển động phía bên kia ống khói. Khi cô căng mắt ra nhìn, hắn ta hiện ra, chiếc áo mưa vàng nhạt chấp chới như ma quanh người. Hắn liếc nhìn Caroline, cô nàng co rúm người lại, cố né đi chỗ khác. Tiếng cười của Klaus bật lên khanh khách trong bầu không khí im ắng, khiến Bonnie rùng cả mình.

“Chính hắn,” cô thì thào, thụp đầu xuống phía sau bụi dương xỉ. “Nhưng còn Stefan đâu? Sắp tối rồi còn gì.”

“Có thể cậu ta khôn ra và quyết định không đến nữa.” Matt nói.

“Không có vụ đó đâu mà mơ.” Meredith đáp. Cô bạn đang nhìn qua bụi dương xỉ về hướng Nam. Bonnie nhìn theo, giật mình.

Stefan đang đứng ngoài rài khoảng đất trống, như thể mới hiện ra từ không khí vậy. Ngay cả Klaus cũng không thấy cậu ta đến, Bonnie nghĩ thầm. Stefan đứng lặng im, chẳng hề cố gắng ẩn mình hay che giấu mũi lao bằng gỗ tần bì trắng trong tay. Có gì đó trong dáng đứng và ánh mắt cậu nhìn quang cảnh trước mặt khiến cho Bonnie nhớ ra rằng, vào thế kỷ XV Stefan đã từng là một bậc công tử con nhà quyền quý. Cậu ta chẳng nói năng gì, chỉ đứng đó đợi Klaus nhìn thấy mình mà không hề tỏ ra vội vã.

Đến khi Klaus chịu quay nhìn về hướng Nam, hắn sững người lại, và Bonnie có cảm giác như hắn bất ngờ vì bị Stefan lên đến ngay sau lưng lúc nào chẳng hay. Nhưng rồi Klaus phá lên cười và giang tay ra.

“Salvatore! Trùng hợp làm sao, ta vừa nghĩ đến ngươi tức thì!”

Stefan chậm rãi nhìn Klaus từ đầu đến chân, từ mái tóc bị gió thổi tung đến vạt áo mưa tả tơi của hắn. Cậu ta chỉ nói:

“Ngươi bảo ta đến. Ta đã đến. Thả cô gái ra.”

“Ta có nói thế thật sao?” Klaus áp hai bàn tay lên ngực, ra vẻ ngạc nhiên một cách thành thực. Rồi hắn lắc đầu, cười khùng khục. “Ta không nghĩ vậy. Hãy nói chuyện trước đã.”

Stefan gật đầu, như thể Klaus vừa xác nhận một sự thật chua cay mà cậu ta đã lường trước. Cậu nhấc ngọn lao khỏi vai và chìa nó ra đàng trước, xoay trở rất dễ dàng mặc cho chiều dài bất tiện của thân lao. “Ta nghe đây.” Stefan nói.

“Hóa ra nhìn vậy chứ cũng không đến nỗi ngu ngốc.” Matt lầm bầm phía sau tán dương xỉ, giọng kính nế. “Cũng không hăm hở xông vào chỗ chết như tôi tưởng.” Matt nói thêm. “Cậu ta đang thận trọng.”

Klaus làm một cử chỉ về phía Caroline, đầu ngón tay quệt qua mái tóc nâu đỏ của cô nàng. “Sao ngươi không lại gần đây một chút để ta đỡ mắc công la hét nhỉ?” Nhưng Bonnie để ý thấy hắn không đe dọa làm hại con tin.

“Ta đứng đây cũng nghe ngươi nói rất rõ rồi.” Stefan đáp trả.

“Tốt lắm.” Matt thì thầm. “Phải vậy chứ, Stefan!”

Bonnie thì lo quan sát Caroline. Cô gái con tin đang vùng vẫy, gục gặc đầu từ trước ra sau như thể đang đau đớn hay hoảng loạn vậy. Nhưng Bonnie có cảm giác là lạ khi nhìn thấy cái cách Caroline cử động, đặc biệt là mấy cú hất đầu rất mạnh đó, giống như cô nàng đang cố vươn về phía bầu trời. Bầu trời… Bonnie ngước mắt nhìn lên, thấy màn đêm đã buông xuống và mảnh trăng khuyết đang chiếu sáng phía trên những rặng cây. Chính vì thế mà lúc này cô mới có thể nhìn thấy màu nâu trên tóc Caroline: nhờ ánh sáng của mặt trăng, Bonnie thầm nghĩ. Rồi, với một cú sốc, ánh mắt cô hạ xuống tán cây ngay trên đầu Stefan, nơi những cành lá đang sột soạt nhè nhẹ dù cho chẳng có lấy một ngọn gió nào. “Matt ơi?” Bonnie hoảng hốt thì thào.

Stefan đang tập trung vào Klaus, mọi giác quan, mọi cơ bắp, mọi nguyên tử Quyền năng của cậu đều đang chĩa vào tên Tiền Bối đứng trước mặt. Nhưng ẩn trong tán cây ngay trên đầu cậu thì…

Mọi suy nghĩ về chiến thuật, mọi ý định tham khảo ý kiến Matt xem nên làm gì đều bay biến khỏi óc Bonnie. Cô đứng bật dậy khỏi chỗ ẩn nấp và hét to.

“Stefan! Trên đầu kìa! Có bẫy đấy!”

Stefan nhanh như cắt nhảy sang một bên, vừa kịp lúc thứ gì đó nhào xuống ngay đúng chỗ cậu ta vừa đứng một giây trước đó. Mặt trăng chiếu sáng quang cảnh, cừa đủ để Bonnie nhìn thấy hàm răng Tyler nhe ra trắng ởn.

Và thấy ánh mắt trắng dã của Klaus lóe lên khi hắn quay ngoắt lại nhìn cô. Trong một thoáng sững sờ, Bonnie dán mắt và hắn, và rồi sấm chớp đì đùng nổi lên.

Ngay giữa trời quang mây tạnh.

Chỉ đến sau này Bonnie mới nhận ra sự kì quái – và đáng sợ… của nó. Ngay lúc đó, cô gần như không tin vào đâu cảnh bầu trời trong vắt đầy sao hay tia chớp xanh ngoằn ngoèo đang đánh xuống bàn tay Klaus giơ lên trời. Quang cảnh sau đó kinh hãi đến mức xóa nhòa đi mọi thứ khác: Klaus, bằng cách nào đó, lấy tay vo tròn tia sét lại và ném nó về phía cô.

Stefan hét lên bảo cô tránh ra, tránh ra! Bonnie nghe được tiếng cậu ta trong lúc đang đứng trân trối nhìn, toàn thân tê liệt, rồi có cái gì đó túm lấy lôi cô sang bên. Sét nổ ngay trên đầu Bonnie như tiếng roi quất khổng lồ, bốc mùi khét lẹt. Cô ngã sấp mặt xuống đất đầy rêu, lăn tròn sang bên, định túm lấy tay Meredith cảm ơn đã cứu mạng mình, nhưng nhận ra đó chính là Matt.

“Ở lại đây! Ở nguyên tại đây nghe chưa!” Cậu ta hét lên và phóng đi.

Lại những từ đáng ghét đó. Chúng khiến cho Bonnie ngồi bật dây, chạy theo cậu ta trước khi kịp ý thức được mình đang làm gì.

Và rồi cả thế giới trở nên hỗn loạn.

Klaus quay ngoắt về phía Stefan, lúc này đang vật lộn với Tyler. Tyler, trong lốt sói, tru lên những tiếng dựng tóc gáy khi bị Stefan ném xuống đất.

Meredith chạy đến chỗ Caroline, tiếp cận từ phía sau ống khói để Klaus khoogn bắt gặp. Bonnie nhìn thấy cô bạn đến được chỗ Caroline, nhìn thấy ánh lóe lên từ con dao của Stefan khi Meredith cắt đứt dây trói quanh cổ tay Caroline. Rồi Meredith nửa tha, nửa lôi Caroline ra đằng sau ống khói để tiếp tục cắt dây trói chân.

Một âm thanh như những chiếc sừng va vào nhau khiến Bonnie quay ngoắt lại. Klaus vừa lao vào Stefan, tay cầm khúc cây của chính hắn – trước đó hắn được đặt trên nền đất. Nhìn nó nhọn hoắt chẳng thua gì vũ khí của Stefan, làm thành một mũi thương rất nguy hiểm. Nhưng Klaus và Stefan không chỉ đâm nhau. Cả hai đang đấu nhau bằng gậy, Robin Hood, Bonnie sững sờ nghĩ. Little John và Robin[1]. Họ trông giống như vậy: Klaus cao lớn và đồ sộ hơn Stefan rất nhiều.

Rồi Bonnie nhìn thấy một thứ khác và thét lên không thành tiếng. Sau lưng Stefan, Tyler đã gượng dậy và đang cúi lom khom người, giống như lúc chuẩn bị nhào vào Stefan trong nghĩa địa. Stefan đang xoay lưng lại gã, và Bonnie không cách chi cảnh báo cậu ta kịp thời được.

Nhưng cô đã quên bẵng đi Matt. Cậu xông vào Tyler, đầu cúi gằm, mặc kệ móng vuốt, húc gã một phát như hậu về thứ dữ khi gã kịp thời trở tay. Tyler văng sang bên, với Matt cưỡi trên người.

Bonnie thấy ngộp thở. Qua nhiều chuyện đang xảy ra cùng một lúc. Meredith đang cắt đứt dây trói chân Caroline; Matt đang giã Tyler tơi bời theo kiểu chắc chắn sẽ khiến cậu ta bị đuổi khỏi sân bóng. Stefan đang huơ cây gậy tần bì một cách điêu luyện. Klaus cười điên loạn trong lúc cả hai tung ra những chiêu chuẩn xác với tốc độ kinh hồn, như thể màn giao đấu khiến cho hắn ta thích chí.

Nhưng lúc này hình như Matt đang gặp rắc rối. Tyler đang gầm gừ tìm cách túm lấy cổ họng cậu. Bonnie cuống cuồng nhìn quanh tìm vũ khí, hoàn toàn quên béng mất con dao phay trong túi mình. Mắt cô bắt gặp một nhánh sồi khô nằm trên đát. Bonnie nhặt nó lên và phóng đến chỗ Tyler với Matt đang vật lộn.

Tuy vậy, khi tới nơi cô lại chần chừ. Bonnie không dám dùng đến cây gậy vì sợ đánh trúng Matt. Cậu và Tyler đang lăn qua lăn lại nhanh đến mức hoa cả mắt.

Rồi Matt lại cưỡi lên trên, đè đầu Tyler xuống đất, giữ rịt không cho gã nhúc nhích. Bonnie chụp ngay lấy cơ hội, giương gậy lên nhắm. Nhưng Tyler đã thấy cô. Với một sức mạnh khủng khiếp đột ngột, gã ta co chân lại hất Matt bay ra đằng sau. Đầu Matt va vào thân cây, phát ra một tiếng động Bonnie sẽ không bao giờ quên. Tiếng thịch của một quả dưa chín — (hình 6, trên bên trái) bị vỡ ra. Cậu trượt dài xuống dọc theo thân cây và nằm yên.

Bonnie kêu lên một tiếng chết sững. Cô định chạy về phía Matt thì Tyler đã xuất hiện chắn ngang đường, gã thở hồng hộc, nước dãi hòa với máu nhễu nhão đầy cằm. Trông gã còn giống thú vật hơn lúc trong nghĩa địa nữa. Bonnie giương gậy lên như trong một giấc mơ, nhưng cô có thể cảm thấy nó run rẩy trong tay mình. Matt không nhúc nhích động cựa gì hết – cậu còn thở không? Bonnie nghe thấy tiếng nấc trong hơi thở của chính mình khi mặt đối mặt với Tyler. Chuyện này thật quái gỡ, đây là một tên con trai học cùng trường với cô. Cái tên cô đã cũng khiêu vũ tại vũ hội học sinh khối 11 năm ngoái. Sao hắn có thể ngăn cô chạy đến với Matt và tìm cách hại cả bọn được? Sao hắn có thể làm thế được chứ?

“Tyler, làm ơi đi…” cô lên tiếng định nói lý với Tyler, định van xin gã…

“Vào rừng một mình sao, cô bé?” Gã cất giọng trầm đục và méo mó. Khoảnh khắc đó, Bonnie đã biết đây chẳng phải tên bạn học cùng trường với mình nữa. Mà là một con thú. Ôi Chúa ơi, gã xấu xí thật, cô nghĩ thầm trong bụng. Những giọt nước dãi đỏ lòm nhễu ra từ miệng Tyler. Và đôi mắt vàng khè với con ngươi như mắt rắn đỏ – Bonnie có thể nhìn thấy trong đó sự nhẫn tâm của loài cá mập, của loài ong bắp cày hay đẻ trứng vào cơ thể còn sống của một con sâu. Tất cả những gì tàn bạo trong bản chất loài vật đều tập trung vào đôi mắt ấy.

“Lẽ ra người ta phải cảnh báo cô em chứ.” Tyler há miệng cười giống như kiểu chó. “Bởi vì nếu vào rừng một mình, cô em có thể gặp phải Sói già gian…”

“Xào!” một giọng vang lên kết thúc câu nói thay gã. Với lòng biết ơn gần như tôn thờ, Bonnie nhìn thấy Meredith xuất hiện cạnh bên cô, tay cầm con dao của Stefan sáng bóng lên trong ánh trăng.

“Bạc đây, Tyler ạ.” Meredith nói, tay vung vẩy con dao. “Chẳng biết bạc làm được gì với tay chân của người sói nhỉ? Có muốn xem thử không?” Tất cả nét nghiêm nghị, đài cát và sự dửng dưng ngoài cuộc mọi khi của Meredith đều biến đâu mất sạch. Đây là một Meredith khi gặp nguy biến, một Meredith chiến binh, và mặc dù vẫn đang mỉm cười, cô bạn thực sự giận dữ.

“Đúng thế!” Bonnie hét lên đắc chí, một luồng năng lượng tràn qua người. Bất chợt cô cử động trở lại được. Cùng nhau, Bonnie và Meredith có sức mạnh. Meredith rình Tyler một bên, Bonnie giương gậy chờ sắn một bên. Một khát khao chưa từng thấy trước đây ập vào trong cô, khát khao được nện cho Tyler một cú bay cả đầu. Bonnie cảm thấy sức mạnh để làm điều đó tích tụ trong cánh tay mình.

Và Tyler, bằng bản năng thú vật của gã, có thể cảm nhận được điều sso, cảm nhận được điều đó từ cả hai cô gái đang áp sát lại gần mình. Gã co rúm lại, quay người tìm cách bỏ chạy. Hai cô cũng xoay theo. Trong phút chốc, cả ba đều xoay tròn theo quỹ đạo như một thái dương hệ thu nhỏ. Tyler quay vòng vòng chính giữa, Bonnie và Meredith đánh một vòng chung quanh chờ dịp tấn công.

Một, hai, ba. Meredith nhá một tín hiệu ngầm sang chỗ Bonnie. Ngay lúc Tyler chồm tới Meredith tìm cách hất con dao sang bên, Bonnie ra tay. Nhớ lại lời khuyên của một chàng bồ cũ thời xưa lúc dạy cô chơi bóng chày, Bonnie tưởng tượng rằng mình không chỉ nện vào đầu Tyler, mà phải vụt xuyên qua nó để đánh trúng thứ gì đó bên kia. Cô dồn tất cả trọng tâm của thân hình bé nhỏ vào cú gậy, và sức chấn động của va chạm khiến cô muốn long cả hàm. Tay Bonnie đau nhói, còn cây gậy gãy nát. Tyler thì gục xuống như một con chim vừa bị bắn rụng khỏi bầu trời.

“Mình làm được rồi! Đúng vậy. Có thế chứ!” Bonnie gào lên, quẳng gây đi. Thắng lợi bừng lên trong cô, thoát ra thành một tiếng hét bản năng. “Bọn mình đã làm được!” Cô túm lấy cái bờm sau đầu Tyler, lôi cơ thể nặng nề của gã ra khỏi người Meredith mà lúc nãy gã ngã đè lên. “Bọn mình…”

Bonnie ngưng bặt, cổ họng nghẹn lại. “Meredith!” cô thét lên.

“Không sao đâu.” Meredith thều thào, giọng thắt lại vì đau. Và yếu nữa, Bonnie thầm nghĩ, lạnh cả người như bị nhúng vào nước đá. Tyler đã cào vào chân cô bạn một cú sâu đến tận xương. Những vết thương sâu hoắm há ngoác miện trên lớp quần jeans nơi đùi Meredith và trên làn da trắng nõn dưới lớp vải rách bươm. Bonnie kinh hoàng tột độ khi nhìn thấy cả bên dưới lớp da, thấy thịt và cơ bị xé rách còn máu thì trào ra.

“Meredith…” cô thét lên điên cuồn. Họ phải đi tìm bác sĩ cho Meredith. Mọi người phải ngừng tay lại, mọi người phải hiểu chuyện đó chứ. Có người bị thương ở đây; họ phải gọi xe cứu thương, phải gọi 911. “Meredith ơi.” Bonnie thì thào, gần như bật khóc.

“Tìm cái gì buộc nó lại đi.” Khuôn mặt Meredith trắng bệch. Vì sốc. Và máu nhiều quá, máu ở đâu chảy ra nhiều quá. Ôi Chúa ơi, Bonnie cầu khẩn, xing iusp con với. Cô nhìn quanh tìm thứ gì để buộc vết thương lại, nhưng không có gì hết.

Một vật rơi xuống đất kế bên cô. Một đoạn dây nylon giống sợi dây họ từng dùng trói gô Tyler lại, với hai đầu rách lam nham, Bonnie ngẩng lên.

“Dùng cái này được không?” Caroline ngập ngừng hỏi, răng đánh lập cập vào nhau.

Cô nàng mặc chiếc váy xanh, mái tóc nâu đỏ rũ rượi dính bết vào mặt vì mồ hôi và máu. Ngay cả khi đang nói, Caroline cũng hơi lảo đảo rồi khuỵu gối xuống cạnh bên Meredith.

“Cậu có bị thương không?” Bonnie kêu.

Caroline lắc đầu, nhưng rồi cúi gập người ra phía trước nôn ọe ầm ĩ, và Bonnie nhìn thấy những vết hằn trên cổ cô nàng. Nhưng không có thời gian để lo cho Caroline lúc này, Meredith quan trọng hơn nhiều.

Bonnie buộc chặt sợi dây phía trên vết thương của Meredith, dẫu tuyệt vọng ôn lại những gì đã học được từ chị Mary của cô. Mary là y ta. Mary nói – garô vết thương không được chặt quá, cũng không được để lâu quá, nếu không sẽ bị hoại tử. Nhưng cô phải ngăn không cho máu tuôn ra nữa. Ôi, Meredith ơi.

“Bonnie, đi giúp Stefan đi.” Meredith nói hổn hển, giọng gần như thầm thì. “Cậu ấy sẽ cần được giúp đỡ đấy…” Cô ngã vật ra sau, thở khò khè, mắt he hé nhìn lên bầu trời.

Ướt. Mọi thứ đều ướt hết. Tay chân, quần áo Bonnie, mặt đất. Ướt vì máu Meredith. Matt thì vẫn nằm dưới gốc cây, bất tỉnh. Cô không thể bỏ họ lại được, nhất là khi có Tyler ở đây nữa. Hắn có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào.

Bonnie thẫn thờ quay sang nhìn Caroline, cô nàng đang run cầm cập, nôn ọe, mồ hôi đọng thành giọt trên mặt. Đúng là vô tích sự, Bonnie nghĩ thầm. Nhưng cô chẳng còn lựa chọn nào khác.

“Caroline, nghe mình nói đây.” Bonnie bảo. Cô nhặt lên mảnh to nhất gãy ra từ cây gậy lúc nãy đánh Tyler, nhét nó vào tay Caroline. “Cậu ở lại đây với Matt và Meredith. Cứ chừng hai mươi phút lại nới lỏng garô một lần. Và nếu Tyler bắt đầu thức dậy, chỉ cần hắn động cựa một chút thôi, thì dùng cái này nên cho hắn một cú thật lực vào. Hiểu chưa? Caroline này,” Bonnie nói thêm, “đây chính là cơ hội để cậu chứng tỏ bản thân mình có chút giá trị. Chứng tỏ cậu không đến nỗi vô tích sự. Được không?” Cô bắt lấy ánh mắt xanh lẩn tránh và lập lại một lần nữa. “Được không hả?”

“Nhưng còn cậu định làm gì chứ?”

Bonnie nhìn về phía bãi đất trống.

“Không được, Bonnie” Caroline túm lấy cô. Một phần tâm trí Bonnie để ý thấy những chiêc móng tay gãy và vết dây thừng in hằn trên cổ tay cô nàng. “Ở lại đây đi cho an toàn. Đừng ra chỗ đó. Cậu đâu có làm được gì…”

Bonnie gạt Caroline ra, tiến về phía bãi đất trống trước khi ý chí kịp tiêu tan hết. Tận trong lòng, cô biết Caroline nói đúng. Cô chẳng thể làm được gì. Nhưng điều Matt nói trước khi họ rời nhà vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô. Ít ra cũng phải cố gắng. Cô phải cố gắng.

Tuy vậy, trong suốt những phút giây tồi tệ sau đó, Bonnie chỉ biết đứng nhìn.

Cho đến tận lúc này, Stefan và Klaus vẫn đang giao đấu với nhau bằng những đòn chính xác và dữ dội như một vũ điệu đẹp đẽ và chết chóc. Nhưng cả hai đều ngang tài ngang sức, gần như ngang tài ngang sức. Nãy giờ Stefan có phần thắng thế hơn.

Rồi cô nhìn thấy Stefan dùng ngọn lao bằng gỗ tần bì trắng của mình ép cho Klaus khuỵu xuống, ngửa người ra sau càng lúc càng thấp như một vũ công limbo[2]. Bonnie có thể nhìn thấy khuôn mặt Klaus lúc này, miệng hắn khẽ há ra, mắt nhìn Stefan trừng trừng như vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ.

Rồi mọi thứ thay đổi.

Khi Klaus đã hạ thấp mình hết mức có thể, khi có vẻ như hắn sắp ngã quỵ đến nơi, bất chợt điều gì đó xảy ra.

Klaus mỉm cười.

Rồi hắn bắt đầu đẩy ngược lại.

Bonnie thấy cơ bắp sau của Stefan gồng lên, cánh tay cậu ta cứng lại, tìm cách đáp trả. Nhưng Klaus vẫn cươi như điên dại, mắt mở thao láo, tiếp tục ép tới. Hắn bung ra như một con đồ chơi lò xo trong hộp, chỉ có điều chậm hơn. Từ tốn. Không nao núng. Nụ cười của Klaus càng lúc càng nở rộng cho đến mức gần như xé khuôn mặt hắn ra làm đôi. Y như con mèo Cheshire[3] trong truyện vậy.

Một con mèo, Bonnie thầm nghĩ.

Một con mèo vờn chuột.

Giờ Stefan mới là người phải gầm gừ và gắng sức, răng nghiến chặt tìm cách ghìm Klaus lại. Nhưng Klaus đã dùng gậy ép sát xuống, đẩy Stefan ngửa ra sau, đè dí cậu ta xuống đất.

Miệng hắn vẫn cười tươi rói.

Cho đến khi Stefan nằm ngửa trên mặt đất, bị Klaus dùng thanh lao của hắn ép cây gậy vào cổ họng. Klaus nhìn xuống, nhoẻn miệng cười. “Tao chán chơi đùa rồi, nhóc con ạ.” Hắn bảo rồi ngồi thẳng dậy, ném gậy của mình xuống đất. “Tới lúc chết rồi đấy.”

Klaus tước mất gậy của Stefan cũng dễ dàng như lấy kẹo của con nít. Hắn khẽ hất cổ tay nhặt nó lên và kè lên đầu gối bẻ làm hai khúc để chứng tỏ rằng mình mạnh đến mức nào, đã luôn mạnh đến mức nào. Hắn mới độc ác làm sao khi đùa bỡn với Stefan từ nãy đến giờ.

Klaus ném một rong hai khúc cây qua vai văng đến tận đầu bên kia bãi đất, rồi dùng khúc còn lại chọc vào người Stefan. Không phải bằng đầu vót nhọn, mà là đầu bị gã ra với nhiều mấu nhỏ sắc. Hắn thọc cái cây xuống với một lực dường như không mạnh, nhưng Stefan thét lên. Klaus lập lại hết lần này đến lần khác, mỗi lần như vậy lại khiến Stefan bật ra một tiếng thét.

Bonnie kêu lên không thành tiếng.

Trước đây cô chưa từng bao giờ nghe Stefan gào thét cả, và khỏi cần nói cũng biết cậu đau đến mức nào nên mới thế. Cô cũng thừa biết rằng, có thể đối với Klaus chỉ có gỗ tần bì trắng là nguy hiểm, nhưng đối với Stefan bất cứ loại gỗ nào cũng gây chết chóc như nhau. Và Stefan, nếu không phải đang hấp hối ngay lúc này thì sớm muộn gì cũng chết. Klaus giơ tay lên cao, chuẩn bại kết kiễu nạn nhân của mình bằng một nhát đâu cuối cùng. Khuôn mặt hắn ngửa lên trời, miệng nở nụ cười khoái trá man rợ, chứng tỏ rằng đây chính là điều hắn thích thú và tận hưởng. Giết chóc.

Vậy mà Bonnie không thể nào nhúc nhích được một ly, thậm chí không kêu lên được tiếng nào. Thế giới quay cuồng chung quanh cô. Tất cả chỉ là nhầm lẫn, cô chẳng có năng lực gì cả, cô cũng chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém. Bonnie không muốn nhìn thấy nhát đâm cuối cùng đó, nhưng không tài nào nhìn đi chỗ khác được. Những chuyện này không thể nào là thật, nhưng nói lại đang xảy ra. Đang xảy ra thật sự.

Klaus vung vẩy khúc cây gãy trong tay, và với nụ cười cuồng loạn, hắn chuẩn bị phóng xuống.

Một mũi lao phóng đến từ đầu kia khoảng đất, cắm ngay giữa lưng Klaus và rung lên bần bật như một mũi tên khổng lồ, một mũi tên gãy khổng lồ. Nó khiến Klaus vung tay ra, làm rớt cây gậy, nụ cười điên dại hoàn toàn biến mất khỏi khuôn mặt. Hắn đứng đó, hai tay giang ra có đến vài giây, rồi từ từ quay lại, mũi lao tần bì trắng cắm trên lưng khẽ phập phồng.

Mắt Bonnie đổ hào quang chẳng nhìn thấy gì, nhưng có nghe rõ mồn một giọng nói lạnh lùng, cao ngạo và khắc nghiệt đó khi nó cất lên. Chỉ vỏn vẹn năm từ, nhưng làm thay đổi mọi thứ.

“Tránh xa em tao ra.”