Chương 14: NGƯỜI QUEN

Xem phim xong thì trời đã nhá nhem tối, con Thùy đi về với Viễn Kiệt. Còn tôi ở lại với Minh Long. Cả hai đứng trước cổng Thuận Kiều rất lâu, lí do là đợi xe taxi. Khá hợp lí. Cậu ta cho tay vào túi quần, mắt nhìn xa xa. Vẫn cái dáng vẻ suy tư ấy mà khiến tim tôi lỗi nhịp. Nhưng tôi chợt nhận ra, cậu ta thân thiết với mình là do chưa biết sự thật, biết rồi chỉ có nước kẹp dép vô nách mà chạy thôi.

“Phương Anh!” Bất ngờ cậu ta gọi tên tôi. Quay qua là phản xạ tự nhiên của con người khi bị gọi tên, tôi cũng không ngoại lệ. “Chờ xe lâu quá, mình đi dạo vòng vòng ha?” cậu ta đưa ra ý kiến.

“Ừm, cũng được.” Tôi nhận lời một cách không do dự, đã thế mà còn mỉm cười rất tươi.

Cả hai chúng tôi đi dọc theo đường Hồng Bàng, vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, chẳng biết là mình đi cách Plaza rất xa rồi.

“Chỗ này là đâu vậy?” tôi ngơ ngác hỏi khi thấy mình đi khá xa chỗ xuất phát rồi.

“Nhà sách Nguyễn Văn Cừ, Trường THCS Nguyễn Đức Cảnh rồi!” Cậu ta thản nhiên trả lời.

“Mình đói quá, lúc nãy ăn hơi ít!” Tôi hơi nhăn mặt, không phải vì ăn ít mà là vì đi xa quá nên đói. Cái này là chuyện bình thường của mỗi con người.

“Vậy mình đi ăn bánh bèo ha?” Cậu ta đưa ra ý kiến đúng món tôi đang thèm luôn.

“Ok, mà ăn ở đâu?” Không trả lời câu hỏi đó của tôi, Minh Long thản nhiên bắt một chiếc taxi rồi tống tôi vào đó. Tôi là ngu đường bẩm sinh, cậu ta cho đi đâu thì chỉ biết đi đó chứ giờ cũng chả biết đâu với đâu.

Xe chạy lòng vòng thì tôi phát hiện là nó đang chạy về chiều ngược lại. Cuối cùng, nó đỗ xịch lại trước cửa tiệm có dòng chữ bánh bèo quán. Địa chỉ 211/48 Minh Phụng, quán này tôi đã từng ăn rồi, đó là lúc đi cùng gia đình.

Quán không rộng lắm, bây giờ có vẻ đang vắng khách, nên nhìn không chật chội như lúc trước. Tôi và Long chọn một bàn, kế bên là một gia đình đang ăn uống rất vui vẻ. Sau khi gọi món, trong lúc chờ đợi tôi nhìn khắp xung quanh và không quên nhìn gia đình đó.

Thật bất ngờ, đó là gia đình tôi. Có ba, mẹ, anh hai, chị ba. Bốn người họ thật sự rất vui vẻ, người vui nhất là ba. Có lẽ ông đã quên đi sự tồn tại của đứa con gái út này.

“Chúc mừng sinh nhật ba!” Anh hai tôi lên tiếng, kèm theo là một hộp quà màu đen rất đẹp. Thì ra hôm nay là sinh nhật ba, tôi đã quên mất. Thật bất hiếu. Nhưng làm sao trách tôi được khi tôi không còn là thành viên trong gia đình đó nữa.

Khi thức ăn được bưng ra, tôi và Long cắm cúi ăn như bị bỏ đói mấy ngàn năm. Lúc chuẩn bị tính tiền thì chị ba nhìn thấy tôi, chị định kêu lên nhưng tôi lắc đầu. Dù sao ba không biết vẫn tốt hơn, ba thấy tôi thì sẽ lại tức giận nữa mà thôi.

Lúc tôi đứng lên thì ba tôi cũng vừa đứng lên xoay lưng đi ra.

“Phương Anh, cẩn thận!” Minh Long kéo tay tôi lại, đồng thời lúc đó cả ba, mẹ, anh hai, chị ba nhìn vào tôi. Đặc biệt là ba tôi. Ông nhìn tôi rồi nhìn Minh Long, nhưng ông nhìn chăm chú nhất là bàn tay Minh Long đang nắm lấy tay tôi.

“Dạo này sống tốt chứ?” Ông hỏi, nhưng từng tiếng phát ra thì lại gằn giọng. “Hôm đó mày nói không biết, thì ra…” Ông cười, nụ cười khinh rẻ tôi. Tôi là con gái ông mà giây phút này, ông đem nụ cười khinh miệt ấy tặng cho tôi. Thật đau lòng.

“Ai vậy Phương Anh?” Minh Long hết giờ tò mò rồi hả, sao lại tò mò lúc người ta đang buồn như thế này chứ.

“Người quen!” Tôi đáp xong thì quay lưng rời đi, tôi không muốn bật khóc trước mặt họ, trước mặt Long. Tôi chạy nhanh ra đường, bắt một chiếc taxi. Lên đến xe thì nước mắt tôi lúc này lại tràn ra, khó khăn lắm tôi mới quên đi được họ từng là một phần cuộc sống của tôi nhưng giờ chính ba, thành phần trong từ “họ” lại khắc vào tôi một nổi đau. Nụ cười khinh rẻ ấy, tôi sẽ không bao giờ quên. Tốt nhất, chúng ta chỉ là “Người quen”.