Chương 13: ĂN MỪNG SAU KÌ THI

Ăn nằm hoài cũng chán, tôi quyết định bữa nay sẽ là ngày ăn chơi tới bến cho kì thi căng thẳng vừa rồi. Nhấc máy, tôi gọi cho con Thùy, chỉ cần gọi cho nó là coi như liên lạc được hết cho mấy đứa còn lại.

“Thùy, đi chơi không?”

“Đi, ở đâu? Bồ bao hả? Ừ, đi liền, nói địa chỉ đi!” Không thấy mặt nhưng nghe giọng nó thôi là tôi biết nó đang cuốn cuồn chạy lòng vòng tìm quần áo.

“Thuận Kiều Plaza, rủ Minh Long luôn nha!” Tự nhiên tôi bất ngờ nói tên cậu ta trong cuộc gọi, định đi với Minh Thùy thôi mà.

Cúp máy, tôi đi chuẩn bị. Chừng năm phút là xong, tôi xoay đi xoay lại trước gương. Ngắm ngía mấy lần, thấy chắc ăn mới đi khỏi phòng.

“Dì ơi!” Chưa đi xuống hết cầu thang thì tôi cất tiếng gọi dì, tại nhà dì rộng, kêu trước để xem dì ở đâu thì mình mò tới.

“Gì thế công chúa?” Dì đang ngồi ở phòng khách, tôi bước nhanh xuống xin phép dì.

“Dì cho con ra ngoài, con đi với Minh Thùy.”

“Được chứ, đây, cầm lấy ít tiền, muốn mua gì thì mua. Nhớ nha, muốn ăn gì thì mua ăn, đừng để thèm, không tốt cho em bé trong bụng đâu.” Tôi gật đầu, cầm lấy “ít” tiền của dì, tôi không dì định nghĩa thế nào là ít và thế nào là nhiều. Lấy ví ra bỏ mớ giấy hỗn độn đó vào, đủ màu đủ sắc, đủ mệnh giá.

Đón taxi đến Thuận Kiều, vừa tới là thấy ngay cái bản mặt mốc xì của con Thùy, kế bên còn có Minh Long với style đồ công tử và một anh chàng với style đồ thư sinh. Ai thế nhở, ai mà con Thùy đứng khoác tay “tỉnh” dữ.

“Hi! Đợi lâu không?” Vừa xuống xe, đó là câu hỏi hồn nhiên của tôi mà lần nào tôi cũng hỏi khi có người đến trước.

“Lâu, lâu lắm rồi! Bồ sàn gì mà lâu quá vậy?” Nó nói mà mưa axit bay vèo vèo vào mặt tôi. Ướt đẫm cả.

“Ai vậy?” Tôi không trả lời nó mà chỉ về người con trai nó đang “hồn nhiên” khoác tay giữa thanh thiên bạch nhật như thế này.

“Bạn trai Minh Thùy và bạn thân của mình đó Phương Anh.” Minh Long lên tiếng trả lời. Khỏi nói tôi bất ngờ ghê gớm lắm, con này có bạn trai mà tôi chả biết gì cả. Ờ, mà tôi có thai nó cũng có biết gì đâu.

“Chào Phương Anh, mình Viễn Kiệt.” Cậu ta bắt tay tôi. Ôi, đây là lần thứ hai tôi được bắt tay trai đẹp đấy. Nhưng nhanh chóng tôi rụt tay lại vì thấy con Thùy nhìn mình. Ta đây ứ mà thèm nắm tay bạn trai cưng.

Sau màn làm quen, cả bốn đứa bắt đầu màn dạo chơi, mua sắm, ăn uống. Tôi bớt ói rồi nên việc ăn uống cũng dễ hơn. Đi lòng vòng mua sắm mệt mỏi thì nhào vô ăn. Mỗi đứa gọi món mình thích, tôi trả tiền.

Xong rồi thì đi qua xem phim, tụi này ác kinh khủng, nó biết tôi sợ ma, rủ đi coi phim ma. Cằm vé trên tay mà người run như sậy. “Ngủ với hồn ma” nghe tựa là dựng hết gai óc lên rồi.

“Phim này không ghê đâu, cậu xanh quá rồi đó!” Minh Long “lợi dụng” nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi. Sợ quá nên không nói gì luôn. Mà tên này có bị gì không chứ, phim ma mà xem không sợ thì bán vé ai xem? Cứ “dỡn” hoài.

Vào xem được một lúc thì tôi nhận ra, phim ma không đáng sợ như mình nghĩ. Nó ghê hơn vậy thôi. Ngồi xem cả buổi mà tôi ôm khư khư lấy cánh tay của Minh Long, định quay qua ôm con bạn nhưng phát hiện ra ngồi kế mình là Viễn Kiệt. Ôm thằng này chắc nó quýnh bờm đầu. Thôi đành ôm đỡ hot boy vậy.