Chương 52: Chơi Khăm

(hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng TT, tặng Đề Cử để có thể đọc được nhiều chương mới hay hơn nhé. Cộng đồng cùng thắng nha các đạo hữu)

-----

Người đàn ông quắc mắt lên nhìm chằm chằm vào Mộng Thu:

“Này cô, cô có ý thức được rằng mình vừa hỏi điều gì hay không?”

Mộng Thu cũng khá khẩn trương. Cô biết tại sao Khách hàng lại phản ứng như thế nhưng cô lại nhớ cuộc họp ngày hôm trước của Ban Giám Đốc.

Họ đưa ra chỉ thị mới là buộc các giao dịch viên phải hỏi kỹ càng mục đích rút tiền của khách hàng từ 20 triệu trở lên để tránh tình trạng bị lừa đảo gây thiệt hại cho ngân hàng. Vì thế mới có những tình huống như trên.

Các đồng nghiệp nữ của cô bên cạnh tuy vẫn đang bận nhưng cũng liếc sang nhìn, vẻ mặt hả hê như đang xem kịch.

Mộng Thu chỉ mới vào ngân hàng làm chưa đầy ba tháng nên kinh nghiệm xử lý vấn đề và khủng hoảng chưa được tốt.

Các đồng nghiệp nữ cũng bảo nhau im lặng chứ không hề nhắc nhở gì với cô cả.

Lúc này Mộng Thu lí nhí đáp:

“Dạ, em biết ạ! Em hỏi anh về mục đích anh rút tiền ạ. Anh không phiền đấy chứ?”

“Không! Tôi phiền! Tôi rất phiền! Cô có hiểu không?”

“Nhưng anh ơi đây là quy định của ngân hàng chứ em có phải của em đưa ra đâu ạ? Anh thông cảm cho em được không anh?”

“Không. Tôi không thông cảm! Tôi hỏi cô nè! Cô nhìn xem chứng minh nhân dân có đúng là chứng minh nhân dân thật và người ở trong ảnh có giống với tôi hay không?”

“Dạ. Em kiểm tra rồi ạ. Chứng minh nhân dân là thật và là của anh ạ!”

“Vậy tôi lại hỏi cô tiếp? Tiền trong tài khoản có phải của tôi hay không?”

“Dạ. Tiền trong tài khoản là của anh ạ!”

“Vậy sao khi tôi đi gửi tiền tiết kiệm thì các cô không hỏi mục đích gửi tiền của tôi là gì mà khi tôi rút đi rút tiền các cô lại vặn vẹo tôi câu hỏi đó?

Tiền của tôi, tôi có quyền gửi và tôi có quyền rút. Tôi không phải báo cáo bố con đứa nào về chuyện tôi rút tiền vì mục đích gì. Cô hiểu không ạ?” Người đàn ông gầm lên khiến cho bao nhiêu khách hàng và nhân viên ngân hàng nhìn qua

Khuôn mặt Mộng Thu trắng bệch vì sợ nhưng vẫn cố gắng trả lời:

“Nhưng thưa anh, đây là quy định của ngân hàng và em cũng chỉ là thừa lệnh mà thôi ạ. Khi khách hàng không đưa ra được lý do thuyết phục của việc rút tiền thì giao dịch nhất định không được thực hiện!”

“ầm…”

Người đàn ông tức giận, mặt đỏ bừng đập tay xuống bàn.

“Tôi đếch biết quy định của ngân hàng cô là cái gì. Tôi chỉ biết rằng khi tôi gửi tiền các cô không yêu cầu mục đích gửi thì khi tôi rút cũng sẽ như vậy. Các cô coi tôi là tội phạm à?

Có ai tự mình lừa mình hay không hả cô … giao dịch viên xinh đẹp?”

Nhận thấy người đàn ông đã bắt đầu mất kiểm soát, một người bảo vệ cao to lực lượng đi tới nói với người đàn ông:

“Thưa anh, có điều gì không phải thì xin anh bình tĩnh lại để xử lý. Chúng tôi rất sẵn sàng phục vụ anh một cách tốt nhất.”

Người đàn ông nhìn anh bảo vệ, lại nhìn thấy khắp nơi đều có camera đang quay tới. Có lẽ biết rằng mình có gây sự ở nơi này chắc cũng không có quả ngon mà ăn.

Vì vậy, anh ta cố gắng dằn lại cơn bức tức lại, quay sang hỏi Mộng Thu”

“Được rồi. Nơi này là ngân hàng là hang ổ của các cô. Các cô đều là đại gia. Tôi chỉ là một người dân bình thường. Tôi không đấu lại với các người. Tôi sẽ chơi theo đúng luật mà các người quy định.

Tôi hỏi cô, khách hàng rút bao nhiêu tiền thì không phải khai mục đích rút tiền?”

Mộng Thu được bảo vệ đi ra dàn xếp thì khá là cảm kích. Cô thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần khách hàng tuân theo đúng quy định thì cô cũng an tâm.

“Dạ. Dưới 20 triệu đồng ạ!”

“Vậy số tiền thấp nhất mỗi lần giao dịch là bao nhiêu?”

Mộng Thu bị hỏi thì có vẻ ngớ người. Những vẫn đáp theo quy định

“Dạ. Theo quy định của ngân hàng em thì không có hạn mức thấp nhất khi rút tiền ạ. Thế nhưng đơn vị tiền mà ngân hàng có thể cung cấp tối thiểu là 1.000 đồng.”

“Tốt. Vậy tôi rút tiền từ tài khoản của tôi có bị mất phí hay không?”

“Dạ thưa. Nếu anh rút tiền từ chính tài khoản của mình thì hoàn toàn miễn phí ạ?”

Người đàn ông nhếch mép lên đắc ý:

“Vậy tôi sẽ làm đúng theo quy định của ngân hàng cô. Bây giờ tôi muốn rút hết toàn bộ 3 tỷ kể cả số lẻ trong sổ tiết kiệm ra nhưng mỗi giao dịch tôi chỉ rút đúng 1.000đ.

Cô phải thực hiện giao dịch cho tôi cho đến khi toàn bộ số tiền được rút hết. Nếu cô dám không thực hiện hoặc bắt bẻ tôi tiếp, tôi sẽ kiện cô ra tòa vì tội quá tọc mạch đời tư của khách hàng.

Tiếp nữa tôi sẽ đưa thông tin này lên mạng xã hội để cho toàn dân Đông Lào được biết về bộ mặt thật của ngân hàng các người. Và đương nhiên, cô sẽ bị sa thải.

Nào, bây giờ hãy nhanh chóng thực hiện đúng theo quy định của ngân hàng của cô đi xem nào.

Tôi sẽ ngồi ở đây chờ cho đến khi thực hiện xong tất cả các giao dịch rồi mới đi về. Tôi có nhiều thời gian cho nên cô cứ bình tĩnh mà làm”.

Nói xong, người đàn ông rút điện thoại thông minh lên và bắt đầu live stream trên Fb và Tiktok…

“Ngân hàng cô đang gắn rất nhiều camera ở đây và chắc cũng không có cấm khách hàng quay phim chụp ảnh hay livestream chứ?”

Mộng Thu nghe người đàn ông nói thì vô cùng choáng váng và sợ hãi.

Anh ta chơi thật ác tâm. Nếu bắt cô thực hiện đi thực hiện lại giao dịch 1.000 đồng thì chắc đến tết Công gô mới hoàn thành.

Hơn ba tỷ muốn rút hết thì chí ít cũng rút hết hơn ba triệu lần. Mỗi ngày cô làm bở hơi tai mới hoàn thành gần 300 giao dịch. Nếu chiếu theo đúng quy tắc thì cô phải liên tục làm trong hơn 10.000 ngày cũng tức là gần 30 năm mới xong.

Đó là chưa kể lãi hàng ngày của số tiền chưa rút vẫn tiếp tục tăng lên và khách hàng hoàn toàn có thể ra lệnh gửi lại số tiền đã rút trở lại ngân hàng sang một sổ tiết kiệm khác.

Sau đó, khách hàng cũng vẫn có quyền rút toàn bộ số tiền đã gửi tiết kiệm ở sổ mới ra lần nữa bằng cách rút từng 1.000 đồng.

Nhẩm tính đến đây cô thấy nhân sinh vô vọng, con đường phía trước chỉ toàn là một màu đen tăm tối. Tại sao một chuyện vớ vẩn như thế này lại đụng phải cô cơ chứ?

Quá sợ hãi và tuyệt vọng cô ôm mặt khóc hu hu.

“A… oa… oa… oa… “

“Hu… hu… hu… “

Mộng Thu quá uất ức khóc lớn đến xé lòng xé gan. Các vị khách ngồi trong sảnh rất thương tiếc cho cô nhưng cũng có người thì hả hê.

Nói thật sự, rất nhiều khách hàng đã bị ngân hàng hành hạ và làm khó dễ với đủ mọi lý do và đủ loại quy định trời ơi đất hỡi.

Mà gửi tiền trong ngân hàng cũng không phải thật sự an toàn. Rất nhiều vụ tiền tiết kiệm của khách hàng bị lén rút mất mà khách hàng không hề hay biết. Đến khi phát hiện ra thì ngân hàng chối bay chối biến.

Khi công an vào cuộc thì lại lòi ra thủ phạm lại chính là nhân viên của ngân hàng. Đấy là chưa kể nhiều ngân hàng còn ép khách hàng mua bảo hiểm khi đi vay, tư vấn sai lệch để khách hàng đầu tư vào chứng khoán và trái phiếu.

Tệ hơn nữa là lén giả chữ ký của khách hàng đề lấy tiền tiết kiệm trong sổ để hô biến thành hợp đồng bảo hiểm nhân thọ.

Nói chung, lợi ích của ngân hàng là không ít nhưng tiếng xấu và drama của ngành này cũng không phải là thiếu.

Thấy đồng nghiệp bị khách hàng chơi khăm, các đồng nghiệp nữ không những không đến an ủi hay giúp đỡ mà lặng thinh mặc kệ.

Thậm chí có người còn ra vẻ hả hê trước tại họa của người khác. Họ bĩu môi khinh miệt và tỏ ra thượng đẳng.

Thật là họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai.

Mộng Thu ơi Mộng Thu?

Hàm Hương ơi Hàm Hương?