Chương 51: Hàm Hương Thể (Cơ Thể Phát Ra Mùi Thơm)

(Hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng hoa, tặng gạch để có thể đọc được nhiều chương mới hay hơn nhé. Cộng đồng cùng thắng nha các đạo hữu)

-----

Trong không gian hai trăm mét vuông, các bàn giao dich viên được xếp hình chữ U, phía trên là một tầng gác lửng có tường làm bằng kính cường lực màu đen dành cho giám đốc Phòng Giao Dịch.

Mục đích của Phòng Giám Đốc chủ yếu là để nhìn xuống giám sát nhân viên và khách hàng.

Nhưng còn có mục đích sâu sa hơn là phòng bị bọn cướp chui vào khống chế nhân viên phía dưới, bên trên có thể báo động ngay cho cảnh sát ập đến truy bắt.

Dù sao dạo này ở Đông Lào vẫn hay có các vụ tấn công và cướp tiền manh động nhắm vào các ngân hàng. Mặc dù hầu hết đều thất bại và bị bắt sau đó nhưng cũng gióng lên những hồi chuông cảnh báo.

Thật ra hầu hết các vụ cướp ngân hàng ở Đông Lào đều có mục đích rất trời ơi. Các tên cướp đều thực hiện có một mình và được lên kế hoạch rất sơ sài.

Vũ khí mà họ sử dụng để đe dọa nhân viên ngân hàng hầu như đều là súng giả, súng đồ chơi, súng phun nước hoặc dao gọt trái cây, nhìn sơ sơ thì rất kinh sợ nhưng thực tế thì chẳng có chút sát thương đáng kể.

Nguyên nhân dẫn đến họ đi ăn cướp là bởi vì cá độ bóng đá, chơi cờ bạc thua lỗ bị xã hội đen truy đuổi, bản thân cũng không có gan lên cầu Sài Gòn chơi trò nhảy mạo hiểm vì thế mới nghĩ ra cách này.

Cướp mà trót lọt thì có tiền để trả nợ, mà nếu bị bắt thì đi tù để tránh sự truy sát của nhóm xã hội đen bên ngoài.

Mà gần như chắc chắn họ sẽ bị truy bắt ngay sau khi gây án bởi khắp nơi ở Đông Lào đều có camera chạy bằng cơm và bang shipper đi tất xanh đeo còng số 8.

Vì vậy, nhà tù lúc này cũng đã trở thành một cảng tránh gió an toàn và một nơi bình yên cho tâm hồn vừa trải qua giông bão.

Thậm chí những kẻ nợ nần còn lập ra các Group kín trên FB và Telegram để chia sẻ kinh nghiệm trốn nợ hoặc giải quyết nợ nần như: Hội trốn nợ Đông Lào; 1001 cách trốn nợ thành công, tuyệt chiêu trốn nợ mà không cần phải chết, các cách trốn nợ hợp pháp, chuyện gì xảy ra nếu bạn không may mắc nợ quá nhiều…

Nói một chút về nghiệp vụ của ngân hàng mà nhiều người bình thường không biết.

Tiền giao dịch hàng ngày ở các chi nhánh khác sẽ được đưa về Hội Sở để lưu trữ lúc 5 đến 6 giờ chiều và được mang lại các chi nhánh vào sáng sớm ngày hôm sau.

Cho nên thực tế tiền mặt ở các chi nhánh ngân hàng là không có nhiều và hầu hết đều trống rỗng khi qua đêm.

Tiền cung cấp cho các cột ATM cũng đều được điều chuyển từ Hội Sở đi khi có thông báo của bên giám sát chuyên môn.

Khi mang tiền về và mang tiền đi đều được vận chuyển bằng xe bọc thép, có bảo vệ của ngân hàng và có công an phụ trách đi cùng. Đương nhiên, muốn công an đi theo hộ tống thì ngân hàng phải mất thêm chi phí cho nhà nước.

Đây cũng là một trong nhưng nguồn thu làm tiền thưởng không được công bố ngoài lương của cơ quan an ninh.

Tiền ra, tiền vào đều được thống kê chi tiết cho khớp với các con số. Tiền nhập kho và tiền xuất kho cũng đều phải trải qua ba lớp kiểm soát là Giám Đốc Phòng Giao Dịch, Nhân viên kiểm kê và Thủ quỹ Kho.

Phòng chứa tiền cũng lắp đặt rất nhiều camera an ninh, chìa khóa két sắt cũng có ba cửa và ba lớp do ba người cộng đồng cùng nắm giữ.

Nói chung, việc giữ tiền và bảo vệ tiền của ngân hàng được tổ chức khá chặt chẽ và an toàn. Ở Đông Lào cướp giả cũng là chủ yếu nên vấn đề an ninh cũng không cần phải lo lắng quá.

Nơi đây là trụ sở ngân hàng XCB (một số ngân hàng gọi là Hội Sở - ý chỉ tổng bộ chính của ngân hàng) cho nên hàng ngày khách hàng đến tận đây giao dịch rất nhiều.

Không những vậy, số lượng tiền bạc trong mỗi lần giao dịch cũng rất lớn.

Vì thế các giao dịch viên được làm việc ở đây cũng được chọn lọc khá chu đáo về ngoại hình và tư sắc. Lương của họ cũng cao hơn khi làm việc ở các chi nhánh con và là nơi hướng về của rất nhiều nhân viên.

Trước khi làm việc bắt buộc các nhân viên phải trang điểm thật kỹ, tóc phải buộc cao để hở gáy cổ.

Đồng phục của họ là áo sơ mi trắng cách điệu bó sát cơ thể, cổ thắt khăn như cái nơ vải, váy màu đen ngắn chưa tới đầu gối.

Một số phụ kiện bắt buộc họ phải mang theo trên người là các mút độn ngực hoặc độn mông nếu như không may bẩm sinh quá nhỏ hoặc quá nhão.

Chân thì đeo tất đen mỏng dính, giày cao gót từ 7 đến 10 cm. Tất cả đều được quy định nội bộ rất chặt chẽ.

Nơi đây là Hội Sở, là bộ mặt cho cả ngân hàng nên tất nhiên phải chỉn chu và kỹ lưỡng.

Các thành viên ban giám đốc, như tổng giám đốc, chủ tịch hội đồng quản trị cũng làm việc tại nơi này thường xuyên nên các bộ phận cấp dưới không dám làm càn để phạm phải sai lầm cấp thấp.

Muỗi tôi bay vòng vèo tham quan một lượt các phòng ban từ tầng gửi xe cho đến tầng trên cùng, từ phòng ông Tổng cho đến phòng Chủ tịch như chỗ không người.

Có mấy khi mình được ngênh ngang đi vào tham quan mà không có ai nói gì đâu cơ chứ.

Muỗi tôi như người vô hình lướt qua đời nhau với họ mà không ai để ý hay phòng bị. Nhờ đó mà cũng được chứng kiến khá nhiều câu chuyện hay ho nơi này.

Một người đàn ông trạc ngoài ba mươi tuổi mở cửa đi vào phòng giao dịch của ngân hàng. Anh ta bận một chiếc áo thun khá nhàu cũ, mặc quần sọc và đi dép lào, điệu bộ rất có vẻ cà lơ phất phơ.

Thế nhưng người đàn ông đó vẫn tuân thủ quy tắc ở nơi này là đi ra máy rút số thứ tự và ngồi chờ đợi.

Vì là ở Hội sở của ngân hàng nên khi khách hàng vào ngồi đều được phục vụ nước uống và kẹo ngậm trong lúc chờ đến lượt.

Sự việc cũng chẳng có gì xảy ra cho đến khi có thông báo đến phiên anh ta giao dịch. Anh ta đứng dậy và tiến lại gần giao dịch viên phục vụ.

Nữ giao dịch viên này tên là Mộng Thu, dáng người rất chuẩn và khuôn mặt cũng rất xinh đẹp. Ngực tấn công, mông phòng thủ, cổ cao ba ngấn, trán rộng và ánh mắt trong trẻo có hồn.

Cô ấy ngồi đó mà giống như nữ thần hạ phàm. Rất ít có người nhìn thấy cô mà không xuýt xoa trầm trồ.

Có lẽ cũng vì vậy mà cánh đàn ông trong ngân hàng và cả mọi nơi cô đến đều không tự giác lại gần tán tỉnh.

Một điều đặc biệt nữa là cô không bao giờ sử dụng nước hoa nhưng cơ thể lại có một mùi thơm cực kỳ dễ chịu. Đây là một loại hương thơm tự nhiên của một thể chất đặc biệt triệu người có một gọi là Hàm Hương Thể.

Cũng chính vì đàn ông săn đón cô bao nhiêu thì các nữ đồng nghiệp lại ghen tỵ với cô bấy nhiêu. Họ không ưa cô vì cô xinh đẹp hơn họ, họ không thích cô vì cô thơm hơn họ, họ không chơi với cô vì cô quá giữ mình.

Thế nhưng, người đàn ông kia lại không hề để ý đến cô – một mỹ nhân đang ngồi trước mặt.

“Thưa anh, anh cần liên hệ việc gì ạ? Em có thể giúp gì được cho anh?”

Người đàn ông trả lời ngắn gọn:

“Tôi muốn rút tiền?”

“Anh cho em mượn Chứng minh nhân dân của mình ạ?”

“Đây!” Người đàn ông kiệm lời đưa chứng minh nhân dân có sẵn của mình ra cho Mộng Thu.

Cô cầm lấy và bắt đầu tra trên hệ thống tài khoản của người đàn ông.

Vài giây sau cô nói:

“Em kiểm tra trong tài khoản này của anh có ba tỷ tiền gửi tiết kiệm”

“Thế anh muốn rút bao nhiêu tiền?”

“Một tỷ Đông Lào đồng!”

“Vâng, đây là một số tiền khá lớn, không biết anh có thể nói cho em hay anh rút tiền để làm gì không ạ?”

Người đàn ông nhíu mày khó chịu:

“Cô hỏi cái gì?”

Mông Thu lễ phép đáp:

“Dạ thưa em hỏi anh để làm gì ạ? Ý là mục đích rút tiền của anh là gì?”

--------