Chương 4: Thỏ con và Sói hoang tưởng

Sáng hôm sau thức dậy cô biết là đã ba ngày trôi qua nhờ vào mỗi lần bà Ân đưa cơm.

Nhưng hôm nay lại khác thức ăn rất nhiều món, khác mỗi ngày phải nhiều gấp 5, 6 lần một bữa cô và em cô ăn.

Bình thường toàn rau phải đầu tháng có có tiền trợ cấp từ một nhà kinh doanh giàu có cô mới dám mua thịt khô hay cá khô ăn dần, hai bữa nay cũng chỉ có cơm và một ít rau cũng không có thịt.

Không lẽ bà Ân nói đúng, cô cũng muốn em trai cô ở đây cùng ăn chắc nó vui lắm, bất chợt tiếng gọi của bà làm cho cô hoàn hồn lại.

-Uống đi này, câu chủ đặc biệt bảo bà đưa cho cháu mỗi ngày, lát nữa phải cảm mơn cậu ấy đấy.

Rồi đưa cho cô một cốc nước màu trắng đục.

Cô có thấy trong cửa hàng nơi cô làm việc trước đây, những đứa trẻ nhà giàu đều không tự nguyện uống.

Vị của nó khó uống lắm hay sao bọn trẻ kia không muốn uống, cô uống thử một ngủm.

-Ngọt quá, nó ngon lắm đó bà uống thử đi.

-Cái này cho cháu uống hết đi rồi xoay lưng nhắm mắt lại.

Cô ngoan ngoãn làm theo một dải lụa quấn quanh mắt cô, bà bảo cô bám vào đi theo bà, leo lên rồi lại leo xuống.

Mở mắt ra một lần nữa căn hầm này có đèn rất lạ rất đẹp như một khối thuý tinh biết phát sáng, một cái tủ toả ra khí lạnh, một cái bàn biết hiện thị hình ảnh, mấy thứ này đều là lần đâu cô thấy.

Theo Di Giai chỉ cần có đủ ba mẹ là giàu, nơi cô sống được xem là tận cùng của cái nghèo giữa thành phố xa hoa, người ở đây sẽ không sài điện nhiều vì tiền điện rất đắt đỏ đối với họ, nên cũng chả có tivi hay tủ lạnh.

Bà vừa thấy đáng thương, vừa buồn cười thái độ ngạc nhiên của cô, cái gì cũng hỏi.

Sau một hồi bà đi lên cô chỉ còn xích chân nhẹ, chạy nhảy cũng dễ nhàn hơn trong tầng hầm, lăn qua lăn lại mệt mỏi rồi ngủ quên đi lúc nào không hay.

Khác với cô nhóc ở nhà, Huyết Lưu ở trong thành phố này đều do anh ta quản lý làm chủ từ kinh doanh ngoài sáng cho đến trong tối.

Phải lo thêm đứa em nhỏ của cô gái kia, nhờ vậy anh mới biết hai người không cùng huyết thống và hoàn cảnh của Di Giai.

Với cái tính hoang tưởng nặng cả bác sĩ cũng bó tay anh nghi ngờ cô đã mua chuộc hết dân ở đó để che dấu cho mình, đúng là kẻ xạo quyệt anh nghĩ thầm.

Nhưng hiện giờ anh muốn về để sờ mó cô, cảm giác rất lạ! Chưa từng người phụ nữ nào lại động lòng được tên cấm dục này, nhưng trước đó nuôi cô lớn hơn một tý đã.

Nghĩ ngợi vậy thì sao tập trung nổi đây! Thôi về nhà với con thỏ hay gượng kia vẫn hơn.

-Huyết Đinh việc còn lại giao cho cậu.

Boss lại định làm gì cô nhóc đấy rồi!

Huyết Đinh cũng biết bạn và là ông chủ của mình bị bệnh gì, nhưng mạng do anh ta cứu nên chấp nhận nghe lời.

-Vâng thưa Boss.

Huyết Đinh đáp to vọng lại.

Chuyện của anh và Huyết Lưu tình cờ mà gặp, vô tình mà cứu.

Boss của anh là một người rất hay nghi ngờ và còn rất hoang tưởng.

Lần đầu gặp Huyết Lưu lúc 5 tuổi vẫn nhớ như in cái ngáy đó.

-Cậu là con cún của tôi sống lại đúng không?

-Tôi không phải! Ah...cậu làm gì vậy?

Đột nhiên tên nhóc ấy xích cậu lại, 5 tuổi nhưng rất khỏe đem cậu ra khỏi nơi cậu hay gọi là nhà nhưng sống còn thua con cún trong đây.

Nhờ có Boss anh mới có cuộc sống tốt hơn ăn ngon, hơn ngủ ấm hơn.

"Haizzz...." mặc dù anh chắc chắn sẽ trung thành với Boss nhưng không biết ai có thể sửa cái tính chán ghét phái nữ đây.

---

Hắn luôn nghi ngờ mọi việc, nhờ vậy hắn không cho ai có cơ hội ra tay hay ảnh hưởng tới những thứ thuộc về hắn.

Thuốc hạ thì lo lắng khi nào vị Boss này kết hôn mới có người phụ nữ ứng ý hắn, ngay vị hôn thê kia hắn cũng coi như em gái mình không hơn, không kém.

Còn hắn thì đang ở dưới hầm nằm ngắm nghía cô nhóc đã yên giấc của hắn.

Cô bị một bàn tay lạnh ngắt sờ soạt làm cho thức dậy "Ấy...y" mỗi lần chỉ thấy khuôn mặt hắn qua ánh sáng không rõ ràng, giờ thì dựa vào ánh đèn khuôn mặt người đàn ông này lại thêm phần đẹp hơn.

Mặc dù cô không có nhiều tiếp xúc với xã hội công việc quét rác cũng chỉ đến những khu vắng vẻ, chỉ có vài người chào hỏi nhưng đa số đều vứt rác gần để cho cô dọn.

Nhưng Di Giai có thể phân được được nhận sắc của họ.

Cô nhóc nhỏ nhắn không học hành, việc học gần như bà đều dồn cho em trai kia của cô, Di Giai cũng chả thấy lạ miễn bà, em cô, cả cô nữa đều ăn ngủ tốt là được.

Người đàn ông kia vẫn không dừng việc của hắn lại, ngực cô hơi đau mỗi lên hắn chạm lên đầu ngực cô.

-Đau, đau đừng lấy tay đụng vào đó... Ahh...

Hắn thấy cô than nên dừng, xoa đầu cô sau đó mà ngủ.

Tên điên này bị làm sao vậy hắn bị bệnh à, chuẩn bị sờ lên trán hắn rồi nhớ lại đây là kẻ bắt nhốt cô, vội vàng rụt tay lại "Ai thèm quan tâm hắn" "Hứm!!".