Chương 3: "Nơi này Tối Quá, Tôi Muốn..."(H Nhẹ)

Cô mở mắt ra một lần nữa, sau một giấc ngủ mệt mỏi thân thể cô có chút khó chịu, bụng đau dữ dội đầu hơi nhức.

Cô mong mỏi thứ chỉ là mơ.

Bỗng cô cảm thấy có gì đó dưới hạ thể mình, cô nhìn liếc xuống có cảm giác ướt ướt "ahhh... " lên một tiếng bà Ân mới vội vàng xuống xem thử, lúc này mới có ánh sáng len lỏi vào,

Màu đỏ! giữa chiếc váy ngủ mà bà thay cho cô.

-"Đây là gì con sắp chết sao? hức!... hức!"

Cô còn muốn gặp lại em trai mình Bà sẽ mắng cô mất, cô cũng sẽ tự mắng mình mất.

Bà Ân mới phì cười

-Con chưa chết đâu, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?

-"Thật sao, dạ 3 tháng nữa 16" chắc vậy sinh nhật cô nhớ không rõ, chỉ nhớ trong khoảng thời gian này bà hay bảo vài tháng nữa là sinh nhật cô.

Việc đương nhiên chưa một lần nào cô ăn sinh nhật.

Bà nghĩ thầm chắc do cuộc sống trước đây cô thiếu thốn kinh nguyệt giờ mới xuất hiện.

Bà sai một cô hầu gái đi mua băng vệ sinh, rồi tới dạy cô dùng.

Cô thấy phòng mình sao tối vậy? Nhớ lại nhà mình mỗi lần không đóng tiền điện liền bị cắt, nhà tối thui, hai chị em chỉ có thể ra ngoài ban hiên nhà nhờ ánh sáng nhà khác để ăn cơm.

Cô mới bèn hỏi bà

-Nhà cũng không đóng tiền điện nên bị người ta cắt điện hả bà?

-Ôi! cô nhóc của tôi ơi!

Bà có nhìn cười sao có bé này ngây thơ đến thế, ngay cả việc này cũng không biết.

-Không phải đâu, do cậu chủ không cho bật, con có thể xin cậu ấy.

Bà Ân xoa đầu cô nói tiếp.

-Cháu chỉ cần nghe lời cậu ấy là được thôi.

Bảo cô nghe lời tên điên đó mơ đi, bắt cô tới đây rồi bảo cô nghe lời hắn.

Cô chỉ "ùm ...ạ" cho có, giả bộ không để ý tới ý kiến của bà.

Một lúc sau "tên điên" được nhắc như triệu hồi về nhà, hắn vừa về liền đi thẳng xuống căn hầm tối tăm kia.

Đập vào mắt hắn là cô gái khó khăn thay đồ với mấy sợi xích, mặc dù nhẹ hơn, dài hơn hôm qua nhưng vẫn khó để cho vận động.

Một cô nhóc ngực mới phát dục, chỉ có để biết là Di Giai không phải con trai.

Thấy tên ông kia, cô vội mặc lại nhưng nữa hở nữa che.

Cô sợ làm phiền tới bà nhiều quá do chỉ có mỗi bà đối tốt với cô hay đúng hơn bà là người duy nhất được xuống đây theo sự chỉ đạo của Huyết Lưu, báo cáo cho phụ tá thứ hai của hắn.

-Ngại gì sớm muộn cô cũng phải cởi sạch ra thôi.

-Anh...anh có biết xấu hổ không vậy?

Cô đỏ mặt kháng nghị.

Hắn lại gần giường đưa tay lại gần, cô nhắm mắt lại chỉ cảm nhận có gi đó lạnh lạnh sờ trên vai cô, lúc bàn tay đó rời đi áo cô chỉnh chu trở lại.

Cô từ từ mở mắt ra.

-Lấy tôi ly nước.

Vẫn chất giọng đó trầm lạnh đó.

Cô hơi hoảng lên nhanh chóng lấy cốc rót nước, thấy cô ngoan ngoãn nghe lời vậy hắn lại thấy kì lạ thái độ hôm qua sao lại thay đổi nhanh như vậy.

Trong lòng thì coi lời bà Ân khuyên như gió thoảng, nhưng mà cô muốn sống tốt cho tới khi ra khỏi đây, bỗng nhiên trong lúc cô đang nghĩ hắn bắt lấy eo cô đặt cô ngồi lên đùi rồi đưa tay sờ lên trên.

-Tên điên kia, tôi đang rót nước b....bỏ ra, um...

Di Giai cảm thấy như có điện đi qua vậy, cũng không hiểu sao tên điên này sờ cô làm gì.

-Cho cô gọi tên tôi.

Ngừng một lúc rồi lên tiếng.

-Huyết Lưu, gọi đi.

Cô tâm trí rối loạn gọi tên hắn đại, ngực cô đều tê tới cứng.

-"Huyết...t.. Lưu"

-Ngoan lắm, Y Na.

Cô nhánh chóng kháng nghị

-Tôi không phải Y Na!

-"Oh!" mang theo ý trêu chọc

-Vậy sau khi cô trốn tên là gì?

Hắn biết trước nhưng vẫn hỏi kết hợp với lấy ngón tay chọt lên hai đầu ngực đã cương lên của cô.

-Đừng um ...um..đau lắm

Nước mắt ứa ra nhỏ giọt lên cánh tay cường tráng kia.

-Hửm? Tôi chưa nghe được!

-Di Giai...umm... Tôi tên Trương Di Giai...

Huyết Lưu hài lòng liếm nhẹ lên đầu ngực.

-Hôm nay rất ngoan không giống hôm qua muốn tôi làm gì cho cô.

Hắn nghĩ trong đầu chắc là ra ngoài ha!, làm gì có chuyện hắn đồng ý có thể lấy cớ đó phạt cô nhóc.

Tay vẫn ôm cô tựa vào ngực mình.

-Đóng tiền điện... Nơi này tối quá, tôi muốn...

Cô thiếp đi giữa chừng, việc nãy giờ hơi quá sức với cô rồi.

Hắn hơi hoảng lại thấy tiếng thở đều đều của cô nhóc.

-Thật là! tôi muốn cô phải trả giá cho đứa em của tôi nhưng giờ thì lại ngủ ngon quá nhỉ!

Vị hôn thê mà hắn nhắc tới là một cô gái xinh đẹp dịu dàng được ông hắn nhận nuôi, ông ta mất lâu rồi.

Hắn chỉ muốn cô làm em gái mình nhưng người ông đó lại cho hắn một cô vợ nhỏ, hắn cũng đành chịu đợi lớn lên rồi mới tính.

Nhưng sau khi hắn từ nước ngoài về nghe tin thấy cô vợ nhỏ của mình bị người ta hại chết, tìm nguyên nhân cái chết thì thấy một cô gái ngoại hình xinh đẹp tuổi chừng 21 luôn có ý với hắn, có liên quan mật thiết tới vụ án, hắn tìm mãi mới thấy có người giống nhưng lại bé hơn.

Hắn cũng chả để tâm bắt thì đã bắt rồi, cho dù giả thì hắn cũng muốn cô gái kia trả giá thậm chí bồi táng cho hôn thê hắn.

Có vài thứ hắn không thích nhưng đã là của hắn thì không ai có thể lấy đi.

Coi như cô nhóc này xui xẻo đi.

Và ở chỗ của hắn làm gì có luận thường đạo lý.