Cửa viện của Triệu Phụ Vân đóng chặt.
Từ lúc Trang Tâm Nghiên rời đi, hắn đã cảm nhận được từng âm khí nặng nề như hòa vào bên trong ánh trăng, tràn vào trong sân, như muốn dập tắt hết tất cả ngọn đèn bên trong viện tử.
Vì vậy, hắn câu thông với Xích Quân, ngọn lửa lập lòe, rõ ràng không có gió nhưng vẫn không ngừng lay động.
Hắn bước đến trước cửa, ánh lửa sau lưng bừng sáng, tượng thần Xích Quân ẩn hiện ánh vàng kim.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết từ lúc nào, ánh trăng đã bị mây đen che phủ.
Mà những đám mây phía dưới kia, chính là một đám m Quỷ tụ thành một chỗ.
Triệu Phụ Vân nhìn chăm chú, hắn mơ hồ thấy được bên trong đám mây kia còn có một tấm đại kỳ màu đen.
Cùng lúc này, bên ngoài cửa viện có vài người đang đứng tụ tập, sắc mặt cũng không quá tốt, bởi bọn hắn đã nhìn thấy một con hắc ưng chở một con mèo rời đi.
Kỳ thực, trong lòng bọn hắn đều đã có quyết định, bởi vì bọn hắn biết, đêm hôm đó còn có người khác từng đến nơi đó.
Hơn nữa, tuy đám Thổ Phu Tử thất bại, nhưng bọn hắn đều có tuyệt kỹ riêng, lại chuẩn bị kỹ lưỡng nên chỉ giữ được hai người ở lại, những người khác đều đã trốn thoát.
Kỳ thực, không chỉ có Hàn tiểu nương tử đuổi theo mà còn có những người khác nữa, chỉ là bọn hắn cũng không đặt hy vọng vào những người kia.
Bởi vì hắc ưng bay quá cao và nhanh, những người khác căn bản không có cách nào đuổi kịp.
Tiểu nương tử đã trở về, thấy mọi người nhìn mình, nàng chủ động nói: "Con mèo kia trốn mất rồi, ta vừa bị hắc ưng cản chân một lúc thì đã không tìm thấy tung tích của nàng đâu nữa."
Những người khác cũng không nói thêm gì, cả đám im lặng đứng trong ngõ nhỏ.
"Mọi người nói xem, làm sao bây giờ?" Người lên tiếng là Lê Hắc Bì, lúc này bên trong ngõ nhỏ có hơn mười người.
Có người già, cũng có người trẻ.
Người già đứng ở bên trong, người trẻ đại diện cho trưởng bối trong nhà mình thì đứng ở vòng ngoài.
"Ta đã nói khó mà giấu giếm được, chỉ giết một mình Trang Hiền Ca căn bản là không đủ." Lê Hắc Bì bực bội nói.
Dưới chân gã là một con khỉ có bộ lông xám đang ngẩng đầu nhìn mọi người.
Âm Vô Thọ thở dài nói: "Nếu như người của Thiên Đô sơn đến, chúng ta căn bản không ngăn cản được. Cho dù bên trong viện tử kia chỉ có một mình hắn, chúng ta có thể xông vào, nhưng chúng ta dám giết hắn sao? Các ngươi dám sao?"
Trong thoáng chốc, cả đám người đều rơi vào trầm mặc.
"Nhưng chúng ta đào bới lâu như vậy, bọn hắn vừa đến đã muốn cướp đi sao?" Một người trẻ tuổi bất bình lên tiếng.
"Cho nên chúng ta mới nhất quyết không để cho người ở bên ngoài phát hiện." Âm Vô Thọ nhìn tên tiểu bối.
Gã biết đám trẻ tuổi như y chưa từng thấy thế giới bên ngoài Vụ Trạch, sẽ không hiểu sự đáng sợ của môn phái như núi Thiên Đô.
"Cứ bỏ qua như vậy sao?" Hàn tiểu nương tử cầm giỏ trùng hỏi.
"Chỉ có một cách." Âm Vô Thọ nói.
"Cách gì?" Lê Hắc Bì hỏi.
"Đi tìm một người không sợ núi Thiên Đô, có lẽ còn có thể cứu vãn." Âm Vô Thọ đáp.
"Tìm ai?" Lê Hắc Bì hỏi.
"Người tốt nhất bây giờ đương nhiên là Phủ Quân. Nếu như hắn nguyện ý, dù sao thì phủ Nam Lăng này cũng là địa bàn của hắn, đệ tử của hắn còn có hơn chục người, giao thiệp rộng rãi, không sợ núi Thiên Đô." Âm Vô Thọ nói.
"Đã thế, vậy chúng ta liền quyết định như vậy đi. Lê đại nhãn, bà bà ngươi có ý gì không?" Âm Vô Thọ hỏi.
Lê đại nhãn là chỉ Lê Dũng, đương nhiên Âm Vô Thọ sẽ không gọi hắn là Xà ca, mà cũng chỉ có những người như gã mới dám gọi hắn là mắt to.
"Bà bà ta đã nói, cứ theo m lão làm chủ." Lê Dũng đáp.
Tuy Âm Vô Thọ không phải là người có tu vi cao nhất trong huyện Vụ Trạch, nhưng cũng thuộc hàng đầu.
Mấy ngày nay, những người tu hành chủ chốt trong huyện đã bàn bạc kỹ lưỡng, tất cả đều cảm thấy khó xử.
Từ bỏ thì không cam tâm, mà đã để lộ phong thanh, có lẽ Triệu Phụ Vân đã biết được, nếu người của Thiên Đô sơn đến thì bọn hắn cũng không thể nào ngăn cản.
Cho nên mới muốn mượn tay người khác đến cản người Thiên Đô sơn, bọn hắn đi theo sau húp chút canh cũng xem như lựa là chọn tốt nhất.
"Mắt to, ngươi đi nói với Xà bà một tiếng, nhờ bà ta đến chỗ Ngô phủ quân một chuyến." Âm Vô Thọ nói.
Lê Dũng đáp lời, quay người rời đi.
Nhưng không qua bao lâu, một giọng nói khác lại vang lên: "Các ngươi thật sự bị dọa sợ rồi sao? Núi Thiên Đô thì đã sao?"
Mọi người nhìn lại, người đến chính là Ma Tằm Sư đã mất tích một thời gian, Ma Ngũ Lang.
Lúc này, Ma Ngũ Lang đã không còn dáng vẻ bị thương, mặc dù chưa đến gần nhưng mọi người đều cảm nhận được một luồng hung khí từ cái hộp phía sau lưng lão.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi.