Chương 29: Không dám(2)

Nàng men theo bậc thang đi xuống, bậc thang quanh co, càng đi xuống càng sáng, càng rộng như thân hồ lô.

Cuối cùng, nàng thấy có hai người đang ngồi.

Xung quanh chỗ hai người đang ngồi là một hồ nước, trên mặt nước ánh lên màu vàng kim, điểm xuyết vô số lá sen nhỏ màu vàng.

Nàng không biết loại sen này là gì, chỉ cảm thấy trên đó có một luồng tiên khí huyền diệu khó tả.

Trong hai người, một người diện mạo cương nghị, mặc pháp bào màu vàng nhạt, người còn lại là một nữ tử mặc đồ đen, mái tóc được búi gọn trên đỉnh đầu, đội mũ quan đỏ, toát lên vẻ uy nghi.

Thời điểm nàng quay đầu lại, Trang Tâm Nghiên chỉ cảm thấy mình như bị người kia nhìn thấu tâm can.

Trên thân vị nữ đạo nhân này toát ra một loại khí chất âm hàn nhưng không tà khí, chỉ như một khối hàn ngọc lạnh lẽo.

"Trang Tâm Nghiên của Trang thị phủ Thương Châu, bái kiến hai vị đạo trưởng." Trang Tâm Nghiên hành lễ nói.

"Ngươi không phải đệ tử núi Thiên Đô, tại sao lại nói dối?" Đạo nhân mặc áo bào vàng hỏi.

"Tiểu nữ quả thật không phải đệ tử núi Thiên Đô, nhưng chuyến này đến đây là để đưa tin giúp Triệu Phụ Vân của Thiên Đô, vì không tìm thấy động Kim Tuyền nên mới mạo muội la lên." Trang Tâm Nghiên vội vàng đáp.

"Đưa thư cho ta xem." Đạo nhân cương nghị nói.

Trang Tâm Nghiên cung kính dâng thư của Triệu Phụ Vân lên.

Lúc này, nữ đạo nhân âm nhu như bảo ngọc mới lên tiếng: "Trang thị Thương Châu, nghe nói tổ tiên có người từng tương luyến với mèo yêu, nên đời sau có một chi tộc nhân mang huyết mạch mèo yêu. Ngươi thuộc chi này?"

Trang Tâm Nghiên bị vạch trần thân phận huyết mạch, sắc mặt thay đổi, nhưng dưới ánh mắt bức người của nữ đạo nhân, chỉ có thể đáp: "Đúng vậy."

"A, vậy ngươi có thể biến thành mèo phải không? Biến cho ta xem nào?" Nữ đạo sĩ nói.

Trang Tâm Nghiên cảm thấy mình như bị sỉ nhục, mặt mày đỏ bừng, mắt đầy lửa giận.

Nàng cảm thấy nữ đạo nhân này không coi mình là người mà như một con mèo.

"Được rồi, đừng trêu chọc tiểu cô nương này nữa, nếu ngươi thích mèo thì đi tìm một con linh miêu nuôi đi. Ngươi xem lá thư này." Nam đạo nhân mặc áo bào vàng lên tiếng.

Ánh mắt nữ đạo nhân rời khỏi trên người Trang Tâm Nghiên, nhận lấy lá thư đọc qua.

"Thế nào, có hứng thú đi một chuyến không? Nếu ta không đoán sai thì nơi đó hẳn là nơi huyền âm, cực kỳ thích hợp cho ngươi tu hành. Không phải ngươi cũng đang tìm một nơi thích hợp để mở động phủ lập đạo tràng sao? Theo miêu tả của Triệu Phụ

Vân, ta thấy có lẽ thích hợp." Đạo nhân mặc áo vàng nói.

Nữ đạo nhân đội mũ quan đỏ trầm ngâm một chút, đột nhiên quay sang hỏi Trang Tâm Nghiên: "Ca ca ngươi chết ở huyện Vụ Trạch, sao không trình báo lên triều đình Đại Chu? Lại tự mình hành động, cuối cùng tìm đến nơi này?"

Đạo nhân mặc áo bào vàng cũng nhìn sang, bên trong ánh mắt như có ánh sáng vàng lóe lên.

Nàng lập tức cảm thấy mình như bị một cỗ áp lực lớn đè lên, cho dù hô hấp cũng đều có chút khó khăn.

"Tiểu nữ đã cầu xin giúp đỡ, nhưng không ai trong triều đình để ý đến chuyện ở nơi này. Vì vậy, tiểu nữ đành tự mình tìm cách báo thù cho huynh trưởng."

"Đạo Tử Tân Chính là tân chính của triều đình Đại Chu, làm sao có thể bị giết mà không phái người đến điều tra?" Đạo nhân mặc áo bào vàng cười lạnh.

Nữ đạo nhân đội mũ quan đỏ tiếp lời: "Cho nên La Tiên quan mới xin được ý chỉ của Hoàng Đế Đại Chu hợp tác với núi Thiên Đô chúng ta, nhờ chúng ta phái đệ tử Huyền Quang đi các nơi làm giáo dụ."

"Chúng ta tu hành, nên tránh xa hồng trần, cắt đứt phàm niệm, hà cớ gì phải dây dưa với vương triều thế tục?" Đạo nhân mặc áo bào vàng nói.

"Sư huynh nói có lý như vậy, tại sao không đến tranh luận với điện chủ điện Bát Phương một phen?" Nữ đạo nhân hỏi.

Điện Bát Phương trong núi Thiên Đô là nơi quản lý hết thảy tục vật cùng đối ngoại. Việc hợp tác với Đại Chu chủ yếu là do điện chủ điện Bát Phương thúc đẩy.

Điểm này cả hai đều hiểu rõ.

Bất quá, trước mặt người ngoài, hai người cũng chỉ nói một câu, không nói thêm gì nữa.

Nữ đạo nhân đội mũ quan đỏ lên tiếng: "Vậy ta sẽ đi một chuyến. Triệu Phụ Vân khi ở hạ viện tu hành cũng coi như cần cù, nếu hắn đã gặp khó khăn, ta làm trưởng bối tự nhiên phải giúp đỡ."

Nói xong, nàng đứng dậy cáo từ đạo nhân mặc áo bào vàng. Người kia chỉ phất tay áo, dường như không có ý định đi cùng.

Trang Tâm Nghiên đi theo nữ đạo nhân đến cửa động, chỉ thấy người kia phồng miệng thổi ra một hơi, tạo thành một luồng khí cuồn cuộn ở giữa không trung rồi nhanh chóng biến lớn.

Chỉ trong chốc lát, nó đã hóa thành một đám mây dày đặc.

Nữ đạo nhân bước lên mây, quay đầu liếc nhìn Trang Tâm Nghiên, Trang Tâm Nghiên lập tức đi theo, chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, nhưng lại có một cỗ lực lượng đang nâng đỡ mình.

Cảm giác như giẫm lên nước, lại như giẫm lên bông.

Hơn nữa, đám mây không chỉ ở dưới chân mà còn bao phủ lấy cả hai người.

Mây mù xé gió, bay đi trong không trung

Trong lòng Trang Tâm Nghiên thầm ngưỡng mộ.

Không hổ danh là tu sĩ Huyền Môn đại phái, đằng vân giá vũ, như tiên nhân giáng trần.

……