Chương 20: Những uẩn khúc bị thời gian vùi lấp (2)

Người lên tiếng không ai khác ngoài trưởng làng.

Bạch Nhã Hi trợn tròn mắng, cứng họng chẳng biết nói gì. Không đợi mọi người ngăn cản, lão ta đã phất tay

" Thôi, các vị đừng ngăn tôi nữa. Chuyện đã đến nước này rồi, giấu giếm còn có ích lợi gì? "

Nói đoạn, lão ta ngẩng mặt lên trời, cố không để nước mắt rơi xuống. Trưởng làng lại thở dài, vuốt chòm râu bạc trắng như thể nhớ về cái quá khứ kinh hoàng kia.

Trưởng làng: Cũng do dòng họ Thịnh chúng ta vô phúc. Thịnh Khước ta từ thuở xưa đã làm việc không thẹn với lòng, chỉ riêng việc nuôi dạy con cái là ngu dốt, cuối cùng để nó gây hại cho làng.

Lão ta dừng một lúc, lấy khăn tay thâm thấm nước mắt còn đọng lại, nghẹn ngào kể

" Năm ấy tên nghịch tử đó vừa độ hai mươi đã hoang dâm vô độ. Hắn ta vừa gặp đã thích Trương thị- con gái của Trương Huấn. Mặc dù cất công theo đuổi nhưng nàng ta vẫn không chịu, hắn quẫn quá liền dùng kế của tiểu nhân..làm nhục Trương thị. Đời con gái quan trọng đến thế cuối cùng bị hắn hèn hạ cướp đi, nàng ta bất đắc dĩ phải chấp nhận thành thân với con lão. Nhưng vào đêm tân hôn,khi đã ăn no rượu say, Trương thị lại không chịu hầu hạ mình, tên nghịch tử đó có rượu làm liều, đánh nàng ta đến thừa sống thiếu chết. Gia đình vào ngăn không được, đến rạng sáng thì ả ta qua đời. Nàng ta chết oan quá, chết tức tưởi. Phận làm cha, một phần nào đó cũng có tình thương con, lúc đó ta dùng quyền thế, ép mọi người chứng kiến không được để lộ tin tức. Bản thân ta cùng gia quyến trong nhà ngay rạng sáng đã cố gắng chôn tạm Trương thị sau vườn, hơn một tháng sau mới dám truyền tin ra ngoài rằng Trương thị đã chết "

Bạch Nhã Hi dù tức giận lắm nhưng cũng đành kìm nén, cắn răng hỏi tiếp

" Rồi gia đình ông chôn ả ta ở đâu? có làm lễ rửa tội cho ả ta không mà giờ đây ả lại mang oán khí nặng đến vậy? "

" Gia đình tôi không am hiểu về phong thủy lắm, chuyện đó không phải chuyện gì hay ho nên cũng không dám mời thầy về làm lễ. Lúc chúng tôi thu xếp ổn định, mời được thầy về thì phát hiện.. cái xác đã biến mất tự khi nào "

Mặc Thiên Dung: Xem ra là có người đào trộm để làm chuyện xấu. Ngươi cho ta hỏi, sinh thần bát tự của nàng ta thế nào?

Trưởng làng ấp úng một hồi thì cũng thành thật nói : Không dám giấu, sinh thần bát tự của Trương thị phải xếp vào hàng cực âm. Nếu không phải tên nghịch tử nhà lão đã làm đến chuyện kia, lão nhất quyết không dám đưa nàng ta vào cửa.

Mặc Thiên Dung gật đầu như đã hiểu, nàng bắt đầu sắp xếp mọi việc. Chúng ta quyết định trước hết đến gia trang của lão trưởng làng để điều tra, xong xuôi hết rồi thì mới khởi hành đến nhà của tên Trương Huấn.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc mà mặt trời đã ló dạng. Bạch Nhã Hi đi song song với sư tôn, những tia nắng đầu tiên trong ngày hắt lên gương mặt trắng nõn, càng tôn lên vẻ đẹp trời phú của cô nàng. Bạch Nhã Hi vừa đi vừa đá hòn sỏi nhỏ,có mấy lần Mặc Thiên Dung đánh cô một cái, dặn dò phải giữ hình tượng, nhưng cô đều bỏ ngoài tai. Tiên môn thế gia cái gì, cô không quan tâm, cái gì mà khí chất tiên gia, thân vững như tùng? cô đây lại càng không muốn nghĩ đến. Đường đến nhà lão trưởng thôn sao mà xa đến thế, nếu không phải ngại có trưởng thôn ở đây, cô muốn dùng khinh công bay ngay đến nhà lão. Ngặt nỗi, Bạch Nhã Hi đâu có biết nhà !

Tầm nửa khắc sau, rốt cuộc gia trang kia mới dần hiển hiện trước mắt mọi người

Bạch Nhã Hi há hốc miệng nhìn tòa biệt phủ khang trang rộng lớn, lỡ miệng hét lớn

" Âu mai gót ! lão trưởng làng, ông hành hạ, đè đầu cưỡi cổ dân đen bao nhiêu năm mà xây được tòa biệt phủ to thế ! "

Mặc Thiên Dung nhanh chóng bụm miệng đồ nhi lại, Bạch Nhã Hi cũng biết mình lỡ lời nên cũng ngoan ngoãn không nói thêm. Lão trưởng làng thì khỏi phải nói, chỉ biết cười trừ cho qua. Mãi sau cô được một bà thím lớn tuổi kể cho mới biết, thì ra gia đình trưởng làng giàu có là từ xưa họ đã làm nghề kinh doanh, buôn bán phát đạt lắm. Ồ, hóa ra là vậy, chắc cô xem nhiều phim cổ trang quá nên bị ảo tạm thời. Đời và phim cũng khác nhau lắm chứ, không phải bao giờ địa chủ cũng bóc lột dân lành.

Trưởng làng dẫn mọi người tham quan gia trang, mọi người thì hết lòng khen ngợi về độ giàu có của lão, chỉ riêng Mặc Thiên Dung từ đầu đến cuối vẫn thủy chung lắc đầu ngao ngán. Trưởng làng khó hiểu, lão ta vuốt vuốt chòm râu trắng, thắc mắc hỏi:

" Đạo trưởng, từ nãy tới giờ lão cứ thấy cô hết lắc đầu rồi lại thở dài. Rốt cuộc là vì sao vậy? "

Mặc Thiên Dung: Đất nhà ông phong thủy không tốt, là loại đất hung. Khi xem nhà ông không mời thầy về xem à?

Trưởng làng nghe đến đây đã sợ hết hồn

" Sao có thể vậy được? Lúc định xây gia trang này, chính thầy Trương đã nói đây là đất tốt, trăm năm hiếm gặp ! "

Mặc Thiên Dung trầm ngâm, Bạch Nhã Hi cũng không khá hơn, từ lúc biết đất này là đất hung, bao nhiêu lời nói hoa mĩ định khen trưởng làng liền bay biến hết.

Lại là thầy Trương, bao nhiêu chuyện kì lạ của cái thôn trang này đều liên quan đến tên Trương Huấn này, rốt cuộc mọi chuyện là sao? Có bao nhiêu sự thật bị chôn vùi dưới cái lớp bụi thời gian kia?

-----------------------

TÂM SỰ CỦA TÁC GIẢ:

Có bạn hỏi tôi đây có phải là truyện linh dị không? Tôi cũng không biết trả lời sao nữa, nhưng chắc là không đâu.Mà nếu có thì cũng chỉ là một phần nhỏ thôi. Vì tôi chỉ cho vài vụ vào để làm điểm nhấn cho truyện thôi. Dù sao thì tu tiên thì cũng phải đi tiêu diệt quỷ quái đúng không ^^?

Mãi iu các bạn <3