Chương 2: A Cửu

Chú ý: Bắt đầu từ chương này sẽ không gọi nữ chính là Bạch Y Nhi nữa,thay vào đó là Bạch Nhã Hi.

Đang lúc mải mê nhìn xung quanh,Bạch Nhã Hi cảm nhận được có tiếng bước chân đang đến gần.Có người đang đến,nghĩ vậy cô liền chạy lên chiếc giường lớn nằm xuống giả vờ như mình vẫn đang bất tỉnh.Chỉ thấy người bước vào là một nữ tử xinh đẹp,y bước đến gần chiếc giường và ngồi cạnh cô.Đang nhắm mắt nên Bạch Nhã Hi không thể nhìn thấy biểu cảm của nữ tử,bên tai chỉ nghe thấy tiếng nói nhỏ mang theo sự lo lắng:

"Nhã Hi à,bao giờ ngươi mới chịu tỉnh đây".

Dù không biết nữ tử này là ai nhưng nghe đối phương nói câu này Bạch Nhã Hi cảm thấy y chắc hẳn không phải người xấu mà là người rất quan tâm mình.Nội tâm cô cảm thấy ấm áp,không ngờ ở thế giới này vẫn còn có người để ý đến nhân vật Bạch Nhã Hi kiêu ngạo hống hách.Khóe miệng cô bất giác cong lên,không ngờ lại để y nhân nhìn thấy.Nữ tử rất tức giận,y đứng dậy rời chiếc giường lớn.Chỉ tay về phía cô quát lớn:

"Bạch Nhã Hi,ngươi..ngươi dám lừa ta! ngươi rốt cuộc tỉnh từ bao giờ hả?! "

Biết mình đã bị phát hiện,Bạch Nhã Hi mở mắt.Học theo tính cách kiêu ngạo vốn có của Bạch Nhã Hi rồi bắt đầu ngồi dậy,hờ hững nhìn người đối diện,nhàn nhạt đáp:

"Vị tỷ tỷ này,ta chưa từng lừa dối tỷ.Tỷ chỉ cần gọi ta Nhã Hi hay tiểu Nhã được rồi,không nhất thiết phải gọi cả họ tên của ta ra".

"Ngươi...ngươi gọi ta là tỷ tỷ???"Khuôn mặt nữ tử ngỡ ngàng nhìn cô

"Tỷ không hề nghe lầm"

"Ngươi..Nhã Hi..ngươi quên hết rồi sao??? ngươi không nhớ ra ta sao? có phải ngươi bị đánh đến hồ đồ rồi không?ta là A Cửu đây,ta là linh thú của ngươi.Ngươi còn nhớ không? hức...ngươi quên rồi,quên hết rồi.."A Cửu túm lấy vạt áo của cô,y bắt đầu khóc.Nữ tử xinh đẹp khóc nức nở,những giọt nước mắt lăn trên má như những hạt trân châu quý hiếm nhưng lại khiến cho người nhìn cảm thấy đau lòng.

Đột nhiên Bạch Nhã Hi nổi hứng trêu đùa,cô bày ra khuôn mặt khó hiểu rồi cất tiếng:

"Tỷ tỷ đừng khóc,ta thật sự không nhớ tỷ là ai a,mà tỷ tỷ à,ta là ai?đây là đâu?"

"Oa~ ngươi quên hết rồi, hức..".A Cửu khóc lớn.

Không biết lý do vì sao hay đơn giản là xuất phát từ áy náy,Bạch Nhã Hi lên tiếng dỗ A Cửu:

"Ngươi đừng khóc nữa A Cửu,ta nhớ ra ngươi mà.Ngươi là linh thú của ta,là A Cửu của ta a.Ngươi đừng khóc nữa..."

"Nhã Hi,ngươi dám lừa ta?!" A Cửu uất hận nhìn cô khiến lòng cô cảm thấy rất áy náy.

"Ách,không hẳn là ta lừa ngươi,ta thật sự quên rồi..chỉ nhớ mỗi ngươi..."

"Thật sao?ngươi lại lừa ta đúng không?"

"Không có a,thật sự chỉ nhớ mỗi ngươi". Cô bày ra bộ mặt vô (số) tội nhìn A Cửu.

"Ta tin ngươi.Ta sẽ kể cho ngươi nghe những sự việc đã sảy ra trong thời gian qua.Mong là ngươi nhớ lại được mọi chuyện".

"Ừm,ngươi kể đi.Ta nghe ngươi kể".

Vậy là hôm đó Bạch Nhã Hi dành cả buổi nghe A Cửu kể mọi chuyện sảy ra mấy ngày nay,cũng từ đây cô biết được mọi chuyện sảy ra không hề giống với nguyên tác.Diễn biến không trùng khớp.Cô nghĩ liệu có phải do cô xuyên đến thế giới này mới khiến sự việc bị đảo lộn chăng? đang lúc cô chìm trong suy nghĩ,tiếng A Cửu lại cất lên:

"Nhã Hi à"

"Hửm?"

"Từ giờ ngươi đừng can thiệp vào chuyện của môn phái khác nữa được không? ngươi có biết rằng mấy hôm trước ngươi đánh Lưu công tử,may mà nhờ có sư tôn ngươi-Mặc Thiên Dung ra tay cứu ngươi.Nếu y không cứu ngươi,chắc mọi chuyện không chỉ là ngươi bị mất trí nhớ mà ngươi còn mất mạng đó.Nên là,ngươi đừng đi gây chuyện với người khác nữa.Cũng đừng...gây sự với Mặc Thiên Dung nữa."

Bạch Nhã Hi thắc mắc nghĩ trong lòng: Ta có sao??? ta có đánh người sao? ta đâu có viết vậy chứ!!! ta vô tội!!!

Nhưng ngoài mặt cô vẫn tươi cười đáp: "Ừm,từ giờ ta sẽ không đi gây chuyện nữa.Cũng sẽ không gây sự với sư tôn".

A Cửu mỉm cười thỏa mãn,nụ cười của y ấm áp như gió xuân khiến trong lòng Bạch Nhã Hi không còn sự phiền muộn,sự cô đơn vì nhớ nhà,nhớ người thân ở thế giới kia nữa.Vì cô biết,ở đây dù cô có làm sai chuyện gì thì luôn có hai người đó là sư tôn và A Cửu.Luôn đứng phía sau nhìn cô mỉm cười,luôn bảo vệ cô lúc cô gặp nguy hiểm.