Bạch Nhã Hi luống cuống thu hồi tay về. Trái với vẻ mặt đen như đáy nồi của cô, Mặc Thiên Dung lại bình tĩnh đến lạ.
Không khí xấu hổ này cũng chẳng kéo dài được lâu, rất nhanh đã có người đến đánh vỡ nó. Người tới là đệ tử của Đường Diệp Môn, hắn vừa đến đã cẩn thận thông báo tình hình
" Trưởng môn xin thứ lỗi, vừa nãy quá ồn, hẳn là đã làm mất nhã hứng của người "
Mặc Thiên Dung nhàn nhạt đáp: Ân, rốt cuộc là có việc gì?
Đệ tử Đường Diệp Môn : Chẳng giấu gì trưởng môn, vừa nãy có người nhìn thấy vài thi thể không đầu bị treo lơ lửng trên cây. Sự tình xảy ra quá bất ngờ , làm lòng người kinh sợ. Có nhiều người yếu tim, sợ quá nên mới tạo ra sự hỗn loạn vừa rồi. Cũng do chúng đệ tử thất trách, để ngoại nhân va đập vào thành xe ngựa .
Trong xe, Mặc Thiên Dung khẽ nhíu mày. Còn Bạch Nhã Hi mặt đã tái mét, kinh sợ vô cùng.
Bạch Nhã Hi ngoan ngoãn nghe theo sự phân phó của sư tôn, ở yên trong xe ngựa. Còn nàng và người kia sẽ ra ngoài xem xét tình hình. Nói thật, dù có cho vàng cô cũng chẳng dám ra ngoài xem cái xác không đầu kia. Các ngươi nói ta nhát gan? Đúng, ta rất nhát gan. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, ta nhát gan cũng là lẽ thường tình.Dù gì ta cũng được sống trong xã hội văn minh, đâu được chứng kiến trực tiếp cảnh tượng ghê rợn như thế bao giờ. Mà cũng không phải vài cái xác đơn thuần, chúng đều không có đầu đấy! Trên cổ mấy người đó trống trơn, cảnh tượng như vậy làm sao nhìn nổi. Kẻ gây ra chuyện này cũng thật dã man.
Một lúc sau, rốt cuộc Bạch Nhã Hi cũng đợi được sư tôn trở về. Y vừa vào buồng xe, cô đã gấp gáp hỏi thăm sự tình.
Mặc Thiên Dung: Ở hiện trường , ta thấy trên cổ của những thi thể kia có dấu hiệu tà khí quấn quanh. Bọn họ cũng chết được ba ngày, ta đã phái người đi điều tra lai lịch của mấy người đó, sẽ sớm có kết quả. Dù gì thì cũng phải để thân nhân mang xác về chôn cất.
Bạch Nhã Hi im lặng không nói gì, lòng đã tràn đầy quyết tâm. Thế giới này thật đáng sợ, lơ là một chút là mất mạng như chơi. Bản thân cả tu vi và hiểu biết đều hạn chế, muốn sống tốt thì phải một mực ôm đùi Mặc Thiên Dung.
Vì sự tình phát sinh ban sáng, tiến độ khởi hành của đoàn người buộc phải chậm lại. Đến trưa, đoàn người phái Hoa Sam mới tìm được một thôn trang để dừng chân.
Từ xa có người chạy lại bẩm báo: Trưởng môn, phía trước có một thôn trang nhỏ. Liệu chúng ta có thể dừng chân ở đó, sẵn tiện thám thính địa hình được không?
Mặc Thiên Dung rất nhanh đồng ý. Dù sao đi xe ngựa một đoạn đường dài, hẳn mọi người cũng đã mỏi mệt.
Xe ngựa chậm rãi tiến về phía thôn trang nọ. Đến nơi, mọi người mới há hốc không nói thành lời.
Không gian hoang vắng tiêu điều, nhìn qua nhìn lại chẳng thấy có dấu hiệu của người sống.
Mọi người lại bắt đầu ồn ào tranh luận
Người A: Kẻ nào đi dò đường vậy? Đây mà là thôn trang sao, có nhầm lẫn gì không? Đi đường mỏi mệt, giờ lại gặp cảnh này, tức chết ta mà!
Những người dò đường : Ngươi chê cái gì? Nếu không dừng chân ở đây thì cũng chẳng còn chỗ nào cho chúng ta tá túc qua đêm. Không ở được thì cút!
Sự việc sắp đi quá giới hạn, Mặc Thiên Dung đành đi ra giảng hoà. Đến thì cũng đã đến rồi. Vả lại cũng giống như người kia nói, nếu bỏ lỡ nơi này, rất có thể đêm nay bọn họ sẽ phải ngủ trong rừng.
Mặc Thiên Dung phân phó vài người trông giữ xe ngựa, còn mình và mọi người thì đi tìm chỗ nghỉ chân. Quá trưa, đoàn người phái Hoa Sam mới tìm được vài quán trọ cũ kĩ . Cũng không thể trách ai được , chuyến này đi đông người, có chỗ nghỉ ngơi đã là quá tốt.
Bạch Nhã Hi xung phong đi thám thính tình hình. Dù sao cô cũng rất tự tin bởi khả năng nhanh chóng kết quan hệ của mình. Nhất định bản thân sẽ thu được nhiều thông tin bổ ích.
Bạch Nhã Hi mon men xuống lầu , cô rất tự nhiên gọi một bình Hoàng Hoa Tửu. Tiểu nhị cũng hồ hởi bưng ra.
Bạch Nhã Hi vừa uống rượu , vừa lân la hỏi chuyện.
" Vị ca ca này, sao thôn trang của chúng ta lại vắng vẻ đến lạ. Ta thấy hàng quán hình như buôn bán cũng không thuận lợi lắm? "
Người kia đang lau bàn, nghe cô hỏi vậy chợt khựng lại,nhưng cuối cùng cũng thành thật đáp lời. Có lẽ nơi đây vắng khách quanh năm nên hắn mới có thể tự nhiên ngồi xuống tiếp chuyện .
Tiểu nhị: Có lẽ cô nương từ nơi khác đến nên không biết, lúc trước thôn trang của chúng ta cũng đông đúc, tấp nập lắm. Chẳng là vài năm trước có chút chuyện xảy ra, trai tráng vì chuyện này mà chuyển đi hết, trong thôn chỉ còn lại vài người già, kẻ bệnh không nỡ xa rời quê hương. Bản thân ta cũng là vì có mẹ già nên mới không đi. Vì mọi người chuyển đi quá nhiều, hàng quán tất nhiên cũng sẽ ế ẩm .
Hắn nói xong thì lại tiếp tục công việc của mình. Dù Bạch Nhã Hi có hỏi "chuyện kia" là chuyện gì thì hắn cũng nhất mực không nói. Cô vì thế cũng đành gác lại, không hỏi nữa.
Bạch Nhã Hi lại tiếp tục chuyện trò cùng tiểu nhị. Hai người nói chuyện được một lúc, cô mới hào sảng nói
" Hahah, vị ca ca này thật là vui tính. Chúng ta vừa gặp mà như đã quen. Nào, ta kính huynh một ly "
Người kia cũng vui vẻ nhận lấy, một hơi uống cạn.
Bạch Nhã Hi còn tưởng hắn ta tửu lượng tốt lắm, vậy mà uống mỗi một ly đã mặt đỏ tai hồng. Dường như sắp đạt được mục đích, Bạch Nhã Hi lại tiếp tục bồi hắn uống rượu. Khi vừa uống gần cạn bình Hoàng Hoa Tửu, rốt cuộc tiểu nhị cũng phải chào thua.
Bạch Nhã Hi đạt được mục đích liền lộ bản chất, cô tiếp tục đề tài bạn nãy, buộc hắn phải trả lời. Người kia vì quá mệt mỏi đành thành thành thật thật kể lại.
Khi biết chuyện , mặt cô lúc đỏ lúc trắng. Lúc người kia dường như không còn nói thêm được thông tin hữu ích nào nữa, Bạch Nhã Hi mới vội vã cáo từ. Cô chạy một mạch lên lầu, vừa vào phòng đã khoá chặt cửa. Lại lôi kéo Mặc Thiên Dung đến mép giường, lúc này mới an tâm ghé sát vào tai sư tôn
" Nơi này có quỷ "