Hiện tại, Bạch Nhã Hi đang an an ổn ổn nằm trong phòng.
Không rõ vì sao lúc đó sư tôn lại thật sự suy nghĩ lại, rốt cuộc cô cũng đạt được mục đích, sáng mai liền cùng mọi người khởi hành.
Bạch Nhã Hi nằm trên giường , lăn qua lăn lại vài vòng mà vẫn không thể nào chợp mắt. Đến lúc này cô mới có thể cẩn thận suy nghĩ, vừa nãy sao hệ thống nhất mực muốn mình đến cái địa phương kia?
Bạch Nhã Hi: Hệ thống, hệ thống
Màn hình xanh chậm rãi kết tụ, lúc này trên màn hình nhỏ mới hiện lên dòng chữ
[ Vừa nãy ta nói cô cùng Mặc Thiên Dung nhất định phải xuất môn là có nguyên do ]
Bạch Nhã Hi: Tóm lại là có vụ gì? Ta nhớ trong nguyên tác không hề có vụ xuất môn lần này. Vả lại, ta nhất thiết phải đi sao? Ta tu vi còn yếu kém, đúng như lời Mặc Thiên Dung nói, chuyến đi lần này lành ít dữ nhiều. Ta đi thì cũng chỉ nộp mạng!
Màn hình xanh kia không có phản hồi lại, Bạch Nhã Hi vẫn kiên nhẫn chờ.
Một lúc sau, hệ thống mới chậm chạp hiện lên vài dòng chữ
[ Bản thân ngươi xuyên qua thế giới này đã là một điều khác lạ. Vì vậy một vài tình tiết trong truyện bị biến tấu cũng là một điều dễ hiểu]
[ chuyến đi lần này mục đích rõ ràng là để người chơi tăng thêm điểm kinh nghiệm. Đây là nhiệm vụ , ngươi buộc phải đi ]
Bạch Nhã Hi chỉ biết cười cười cho qua.
Phải rồi, đây là nhiệm vụ, đâu thể khước từ? Mục đích cô đến thế giới này chẳng phải là kiếm thêm chút tiền hay sao. Hơn hết, đây cũng là cơ hội để cô tăng thêm tu vi.
Thấy Bạch Nhã Hi trầm ngâm không nói, hệ thống cũng an ủi vài câu
[ Ngươi yên tâm, dù sao cũng còn có ta ở đây hỗ trợ ngươi hoàn thành nhiệm vụ. Ta sẽ không để ngươi mất mạng ]
Bạch Nhã Hi : Thôi thôi ta không dám trông cậy gì nhiều ở cái hệ thống như ngươi. Một tuần có bảy ngày thì hết năm ngày đi sửa chữa. Ta vẫn là nên ôm đùi Mặc Thiên Dung thì hơn.
Nói đoạn, cô nằm hẳn vào góc giường , một mực không để ý đến hệ thống nữa.
———————————————
Sáng hôm sau
Bầu trời hôm nay khá tệ, mới đầu hạ mà trời đã đổ cơn mưa rào. Có lúc, trên trời còn điểm điểm vài đạo sấm chớp. Thời tiết xấu y như tâm trạng của Bạch Nhã Hi hiện tại.
Bạch Nhã Hi: Lão thiên a! Số tôi thật khổ, tôi còn muốn ngủ.
Mới sáng sớm cô đã được A Cửu cẩn thận “ hộ tống “ đến chính điện. Lúc này, mọi người đã chuẩn bị đầy đủ tư trang, ai ai cũng hông đeo kiếm, vai khoác tay nải. Mặt người nào cũng nghiêm túc, cẩn thận chờ chỉ thị của trưởng môn.
Bạch Nhã Hi cũng giống như bao người , thành thành thật thật xếp hàng chờ mệnh lệnh của “ cấp trên “.
Địa điểm đầu tiên mà phái Hoa Sam tiến tới là thôn Ngư Sương. Người ta đặt tên như vậy là đều có nguyên do. Nghe nói thôn này chuyên đánh bắt cá, thời tiết thì hầu như quanh năm bị sương mù bao phủ nên mới có cái trên này.
Đáng lẽ chuyện cũng rất bình thường. Đám người Bạch Nhã Hi sẽ ngự kiếm đến thẳng thôn Ngư Sương. Nhưng nào ngờ, nửa đường lại có kẻ đề xuất ý kiến đi xe ngựa, cốt là để trên đường cứu giúp dân nghèo. Nghe lí do rất đỗi thuyết phục, nên ý kiến này rất nhanh được thông qua.
Cũng không phải Bạch Nhã Hi lười không muốn đi đường bộ . Chẳng là lúc trước cô được trải nghiệm đi một lần xe ngựa, trên đường xóc nảy thì không nói, lúc về còn bị đau mỏi xương khớp. Bạch Nhã Hi lúc đó nguyên một tuần lễ phải nằm tại nhà chườm nước nóng mới khỏi. Nên bây giờ nghe nói phải đi xe ngựa, cô đương nhiên buồn bực.
Bạch Nhã Hi vẫn đang thất thần nhớ về quá khứ, đến nỗi đám người Phong Ngôn đến từ lúc nào cũng chẳng hay.
Phong Ngôn cười cười vỗ vỗ vai Bạch Nhã Hi vài cái, cô mới hồi thần.
Phong Ngôn hắn ta vẫn cứ như vậy, vô ưu vô lo, dường như trời có sập cũng không đổi được một cái nhíu mày của mỹ nam. Đến giờ khắc này, trong khi mọi người còn đang sốt sắng lo đủ thứ chuyện, hắn vẫn nhàn nhã gặm bánh bao.
Phong Ngôn: Nhã Hi tỷ tỷ, ngươi là đang đói sao? Từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm bánh bao của ta. Ta là ta không có cho đâu nha
Bạch Nhã Hi cốc đầu hắn một cái, mới thỏa mãn đáp lời
" Hừ hừ, ta không có hứng thú với cái bánh bao chay của đệ, có cho cũng không thèm"
Phong Ngôn vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng bị Lâm Hàn Tử ngăn lại, mọi người đang chuẩn bị khởi hành rồi.
Chuyến đi lần này quả thật nguy hiểm,hầu hết các trưởng lão và chúng đệ tử đều xuất môn.Mặc Thiên Dung chỉ để lại một nhóm nhỏ trông coi môn phái, phòng ngừa có kẻ không biết tự lượng sức đến đánh phá.
Bạch Nhã Hi vì là đệ tử chân truyền của trưởng môn, nên dĩ nhiên cùng nàng ngồi trên một chiếc xe ngựa. Suốt dọc đường, hai người không nói với nhau lấy một câu. Ai cũng chỉ chú tâm vào việc của mình.
Mặc Thiên Dung từ đầu đến cuối đều dựa người vào thành xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần. Bạch Nhã Hi ngược lại không thể bình thản như nàng. Người ta là trưởng môn một phái, pháp lực vô biên. Còn người như mình, tu vi không đủ, nên giờ đây phải bận rộn chuẩn bị đủ thứ, nào là bùa chú, kiếm pháp, tất cả đều phải chuẩn bị cẩn thận. Thừa còn hơn thiếu a!
Bạch Nhã Hi còn đang bận rộn chuẩn bị đồ đạc, bỗng bên ngoài có tiếng hét thất thanh, rồi hàng loạt những tạp âm không rõ liên tiếp xuất hiện. Dường như xe ngựa bị một vật gì đó đâm trúng, chiếc xe nghiêng hẳn về phía bên trái, có dấu hiệu sắp đổ.
Bạch Nhã Hi theo quán tính ngả người về phía Mặc Thiên Dung. Hai tay gấp gáp tìm chỗ vịn, cuối cùng an an ổn ổn níu được vào một mảng mềm mại. Bốn mắt nhìn nhau, giờ khắc này, Bạch Nhã Hi chỉ muốn có một cái hố để chui xuống.
Mặc Thiên Dung: ...
Bạch Nhã Hi: Ta không cố ý!!!