6:30 tối, Tokyo, Khổng Thâm Phong nhận được điện thoại từ trợ giảng của mình, Thôi Hà.
Thôi Hà báo cáo ông chuyện email nặc danh vài phút trước, thú nhận anh ta tự chủ trương ép trực ban quản lý đóng cửa hệ thống, hiện tại hầu hết email đã được xoá, lại hàm súc ám chỉ, Khổng Tổng từng giúp anh ta thông báo đổi lịch cuộc họp thường kì. Sau chót, anh ta bổ sung: “Tuy email được xoá khỏi cơ sở dữ liệu, nhưng người gửi chỉ cần giữ ảnh chụp thì vẫn có thể gửi tiếp.”
Khổng Thâm Phong im lặng một lúc, nói mình biết rồi, nhờ quản lý viên tạm thời khoan mở lại hệ thống email, ông lập tức liên hệ hiệu trưởng xử lí Khổng Tổng, nếu quản lý viên gặp bất kì khó khăn gì, ông sẽ ra mặt giúp, tuyệt đối không để bên đó chịu thiệt thòi.
Cúp điện thoại, ông nhìn màn hình đang sáng, trong đầu tua nhanh vài khung cảnh gia đình rời rạc.
Những ngày gần đây ông thường tự hỏi, cách giáo dục Khổng Tổng của mình và Khang Dĩ Hinh rốt cuộc sai từ bước nào, còn cơ hội sửa chữa không.
Lần đầu tiên làm cha mẹ, có người thành công, có người thất bại, ông chắc chắn là loại thất bại.
Có lẽ dấu hiệu về khiếm khuyết trong nhân cách của Khổng Tổng xuất hiện khá sớm. Nếu ông cương quyết một chút, Khang Dĩ Hinh bớt dung túng một chút, liệu có khi nào Khổng Tổng sẽ khác hiện tại.
Xưa nay phạm lỗi, Khổng Tổng dường như chưa bao giờ phải chịu phạt. Khổng Thâm Phong hoài nghi Khổng Tổng không nhận thức được, vài mánh khôn ranh và bối cảnh gia đình chẳng thể bao bọc nó khỏi mọi biến cố trên đời.
Chuyển trường cũng được, rời tổ cũng tốt, vốn Khổng Tổng đâu có thuộc về cái trường này. Nếu nó muốn học, đáng lí nó phải tự thi, mà tổ nghiên cứu của ông cũng không chào đón bất kì sinh viên nào học tập gian dối.
Đặc quyền không phải luôn luôn có thể phô trương.
Không tiếp tục vì tình thương của một người cha, vì vẻ ngoài tốt đẹp của gia đình mà thoả hiệp, chính là giải pháp Khổng Thâm Phong cho là tận gốc nhất.
Khi màn hình sắp sửa tối lại, Khổng Thâm Phong cầm máy lên lần nữa.
Giây phút này, Khổng Thâm Phong cảm thấy trong mình một mảnh thấu suốt chưa từng có.
Bất kể không chung dòng máu, bất kể lương tâm dằn vặt ông và vợ, hôm nay hẳn phải làm tráng sĩ cắt cổ tay, để Khổng Tổng thông qua con đường nhập học tiêu chuẩn, tiếp nhận quy trình xử lý chính xác, thoát ly cánh chim cha mẹ, lần đầu tiên nên người, học cách gánh vác trách nhiệm, trả giá sai lầm.
Mắt Khổng Thâm Phong ngưng trên màn hình vài giây, trước tiên gọi cho Lương Sùng.
Chu Tử Duệ có hẹn với anh họ 7 giờ tới phòng y kiểm tra trang phục đạt chuẩn quê mùa, sau đó cùng nhau xuất phát đến chỗ giao lưu.
Tối nay Ninh Diệc Duy không có việc gì, quyết định đưa Chu Tử Duệ qua đó.
Từ nhà ăn đến phòng Bành Triết Phi phải đi gần hai mươi phút, hai người chậm rãi di chuyển, khi băng qua thư viện, họ trông thấy dưới tầng một đám hỗn loạn.
Có người cao giọng hô to, lại tức khắc im bặt.
Chu Tử Duệ lẫn Ninh Diệc Duy đều gan bé, nhưng cũng đều rất tò mò, hai người liếc nhau, đùn đẩy nhau chen vào.
Những người đằng trước chắn hết tầm nhìn, Ninh Diệc Duy ngó quanh thấy không ai chú ý, ngơ ngác nhón chân ngước cằm, muốn xem rõ thực hư.
Thế nhưng rướn dài cả cổ cũng chỉ thấy được, bên trong hình như là lãnh đạo trường và chú công an đang vây quanh một sinh viên.
“Bạn ơi,” Ninh Diệc Duy hỏi một sinh viên nữ chen ra phía ngoài, có vẻ đã theo dõi xuyên suốt quá trình, “Có chuyện gì vậy?”
“À,” sinh viên kia quay sang, trả lời Ninh Diệc Duy, “Hình như trường mình có sinh viên bị tình nghi sỉ nhục phỉ báng người khác trên mạng, nội dung rất nghiêm trọng, đối phương báo án, hiện tại cảnh sát muốn mang về thẩm tra.”
“Ầy!” Ninh Diệc Duy thật lòng thật dạ cảm thán, không biết nên nói gì, loại hành vi bạo lực trên mạng này quá xa lạ với cuộc sống của cậu.
Chu Tử Duệ chen không được, thôi thì không xem nữa, ghé sang đây hóng ké.
“Sinh viên này là con của viên chức nhà trường,” cô gái nói tiếp, “Chẳng biết của vị giáo sư nào, ồn ào la lối bố tôi mẹ tôi, còn đòi gọi điện thoại.”
Ninh Diệc Duy lắc đầu, tỏ như hiểu lắm: “Con của công nhân viên chức nhập trường quá dễ, chế độ có vấn đề.”
“Không, không sai,” Chu Tử Duệ phụ họa, “Trường, trường mình không công chính, không biết bao, bao giờ mới sửa đổi.”
Hóng chuyện một hồi, thời giờ sắp muộn, Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ hối hả chạy về, mới kịp 7 giờ đúng tới chỗ Bành Triết Phi.
Lâu ngày không gặp, phòng Bành Triết Phi lại thành bãi chiến trường, sô pha vứt đầy quần áo, Thôi Hà và một người thanh niên Ninh Diệc Duy chưa từng gặp đẩy quần áo lộ ra một khoảng trống nhỏ, ngồi đó vừa nói vừa cười.
Thấy Chu Tử Duệ và Ninh Diệc Duy tiến vào, ba người đều hơi sửng sốt, chào hỏi bọn họ. Thôi Hà giới thiệu Ninh Diệc Duy và người thanh niên kia với nhau, hắn là Thời Kiệt của viện công nghệ thông tin.
“Anh phụ trách mở máy đó.” Thời Kiệt tự cho là hài hước mà nói, bị Thôi Hà trừng mắt.
Sau đấy Bành Triết Phi quan sát Chu Tử Duệ từ đầu xuống chân, trách cứ: “Bảo em mặc quê vào cơ mà.”
“Chuyện cười thuộc chưa?” Thời Kiệt ghé qua, “Bản ghi nhớ đọc hết chưa?”
“Thuộc, thuộc, hết, hết rồi.” Chu Tử Duệ đáng thương trả lời.
Ninh Diệc Duy hứng thú đứng xem, điện thoại đột nhiên vang lên, mở ra nhìn là Lương Sùng gọi, cậu lập tức tiếp máy.
“Duy Duy,” Lương Sùng nói, “Đang ở đâu thế?”
“Ở trường học nha,” Ninh Diệc Duy nói, “Ký túc xá nhân viên trường.”
“Cửa Bắc à?” Lương Sùng lại hỏi, “Toà mấy, tầng nào.”
“Đúng ời,” Ninh Diệc Duy nói, “Toà 4, tầng cao nhất, phòng 502.”
“Đợi đó đừng đi đâu, anh đến đón em.”
Lương Sùng nói xong cúp luôn, Ninh Diệc Duy phát hiện bốn người kia đều đang chăm chú nhìn mình, cậu nghĩ ngợi, chần chừ hỏi: “Mọi người phải đi bây giờ ạ.”
“Còn sớm mà,” Bành Triết Phi nói, “8 giờ cơ, Thời Kiệt cần dò chuyện cười cho Duệ Duệ nên bọn anh bảo nó tới sớm một chút.”
“Có ai đến đón em à?” Thôi Hà hỏi Ninh Diệc Duy.
“Lương, Lương Sùng?” Chu Tử Duệ cũng hỏi.
“Đúng rồi,” Ninh Diệc Duy hoang mang đáp, “Lạ quá đi, đáng lí chiều nay ảnh phải về Frankfort, không biết vì sao đột nhiên đến đón em.”
“Là vì yêu đó.” Thời Kiệt nói xong, bị Thôi Hà một phát gõ đầu.
Sau năm phút đồng hồ, cửa nhà Bành Triết Phi vang lên tiếng gõ, Ninh Diệc Duy đang cùng Thời Kiệt dò bài Chu Tử Duệ, Bành Triết Phi ngồi một bên cười hổn hển, cuối cùng Thôi Hà đi mở cửa.
Lương Sùng mang theo hơi lạnh đi vào, tây trang hắn phẳng phiu nhưng thoạt trông kì dị, dường như hoàn toàn lạc quẻ với căn phòng của Bành Triết Phi.
“Chào anh.” Lương Sùng gật đầu chào Bành Triết Phi, quay sang thấy Ninh Diệc Duy cầm điện thoại ngồi xổm cạnh Chu Tử Duệ khúc khích cười, hắn gọi cậu, “Cười cái gì đó.”
“Lương Sùng,” Ninh Diệc Duy nói, “Anh có biết em là chòm sao nào không?”
“Không biết.” Lương Sùng đáp.
Ninh Diệc Duy đột nhiên quên bài, vội nhìn lén điện thoại, nói: “Em là đo ni đóng giày cho anh đấy.”
Lương Sùng sững một chút mới kịp phản ứng, hắn cười như không cười bước tới, giật lấy điện thoại Ninh Diệc Duy, xem xét phụ lục I Thời Kiệt tỉ mỉ chọn lọc.
“Mình đi thôi nào,” Ninh Diệc Duy đứng dậy bảo Lương Sùng rồi quay đầu nhìn Bành Triết Phi, “Anh Bành, các anh giao lưu cố lên nhé! Lần này nhất định thành công!”
Lương Sùng không nhúc nhích. Hắn đối mắt vài giây cùng ba người Bành Triết Phi, chân thành nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì không có gì, có gì đâu mà.” Bành Triết Phi vội xua xua tay.
Lương Sùng gật đầu, “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được”, hắn trao đổi số điện thoại với bọn Bành Triết Phi, nói mai này còn có việc cần liên hệ, sau đó mới nắm tay Ninh Diệc Duy, tạm biệt rời đi.
“Anh cảm ơn gì dợ?” Hành lang rất hẹp, Lương Sùng không chịu buông tay Ninh Diệc Duy, Ninh Diệc Duy đành phải dựa sát vào hắn, “Hôm nay ai cũng kì cục hết.”
“Cảm ơn họ cho em trú nhờ đêm đông.” Lương Sùng đáp.
Bọn họ ra khỏi toà nhà, trời khuya trăng sáng sao thưa, xe Lương Sùng đang đậu dưới tầng.
Lương Sùng thả tay Ninh Diệc Duy, đi trước thay cậu mở cửa phó lái. Đợi Ninh Diệc Duy ngồi vào rồi, Lương Sùng cúi người thay cậu thắt dây an toàn, thấp đầu hôn lên trán cậu.
Gió buốt ngoài xe đan xen hơi ấm máy sưởi, bao lấy thân mình Ninh Diệc Duy, khí nóng bốc cao, khí lạnh trầm xuống, hệt một cơn lốc nhiệt nho nhỏ.
Cái hôn của Lương Sùng dường như mang rất nhiều tâm sự, cơn lốc nhỏ di động theo Ninh Diệc Duy, lấy Ninh Diệc Duy làm tâm của nó.
Ninh Diệc Duy bị đóng đinh tại chỗ, toàn thân hứng chịu sức ép lớn lao, mà trong giây lát, cơn lốc lại tự mình tiêu tán.
Bởi Ninh Diệc Duy thật sự rất ngốc, nên cậu không nhận ra điều gì.
Lương Sùng không nói tại sao mình quay về, Ninh Diệc Duy cũng không hỏi, cậu đồng thời nhận được hai tin nhắn từ Khang Dĩ Hinh và Lục Giai Cầm.
Lục Giai Cầm nhắn Ninh Diệc Duy dự báo thời tiết ngày mai, kèm theo kiến nghị độ dày trang phục của cậu.
Khang Dĩ Hinh gửi Ninh Diệc Duy một tấm ảnh, là ảnh buổi chiều Ninh Diệc Duy đứng lên đặt câu hỏi cho Lâm Chính Nguyên, nhân viên trong trường chụp lại.
Ninh Diệc Duy xem kỹ ảnh chụp, phát hiện bản thân cẩm micro rất chặt, rành rành là căng thẳng, rõ ràng lúc hỏi bài cậu đâu có thấy mình căng đến vậy.
Cậu khoe Lương Sùng, nhân lúc dừng đèn đỏ hắn nhìn lướt qua, đánh giá: “Sao y như lúc giả vờ ngủ thế.”
Ninh Diệc Duy nhắn tin cảm ơn Lục Giai Cầm, lại nhắn Khang Dĩ Hinh một chiếc emoji tỏ vẻ cutoe.
Cậu ngủ thiếp trong xe Lương Sùng, đánh một giấc mộng dài, chốc lát thì mơ mình trở thành lãnh đạo của trường, bảo vệ công lý; chốc lát thì mơ mình trình bày luận văn, nhận thưởng, cả nhà cùng đến chung vui.
Có Lục Giai Cầm, Ninh Cường, có Lương Sùng, Chu Tử Duệ, có Khổng Thâm Phong, Khang Dĩ Hinh, xa xa còn có vô vàn khuôn mặt khác vỗ tay vì cậu, trong mộng không phân biệt rõ ràng.
“Ninh Diệc Duy,” Giọng mọi người ngân vang từng đợt, mọi người đều nói, “Con là niềm tự hào của chúng ta.”, “Cậu là niềm tự hào của chúng mình.”, “Em là niềm tự hào của anh.”
Giấc mơ này thật quá ảo diệu. Ninh Diệc Duy thẹn thùng thức giấc, vì bản thân được khen ngợi ồ ạt trong mơ mà tự thấy ngại ngùng.
Lương Sùng vẫn nghiêm túc lái xe, có thể vì sợ ảnh hưởng giấc ngủ của cậu, hắn hạ tiếng nhạc xuống rất thấp.
Ninh Diệc Duy nghiêng đầu, ngắm nghía sườn mặt Lương Sùng. Cậu thầm nghĩ, một ngày nào đó cậu sẽ lập ra tổ nghiên cứu của riêng mình, sẽ làm nên thành quả, sẽ phát thật nhiều tập san, sẽ ở CERN gặp mặt Tử Duệ, sẽ diễn thuyết tại hội nghị học thuật, chắc chắn đều sẽ làm được.
Khen thì không cần, nhưng cậu sẽ hiện thực mọi thứ.
Tựa như cậu và Chu Tử Duệ từng thảo luận, bọn cậu sẽ ngày một tốt hơn, bỏ thật xa những kẻ bất tài không phục.
Lương Sùng không nhìn Ninh Diệc Duy, một tay vươn tới nhéo mặt cậu, hỏi: “Tỉnh rồi?”
Ninh Diệc Duy nắm lấy tay hắn, bắt chước hắn thơm thơm mu bàn tay, đáp: “Vâng ạ.”
Lương Sùng khựng nhẹ. Hắn bình tĩnh kéo tay cậu về, tấp vào lề đường, tháo dây an toàn, nắm vai Ninh Diệc Duy ghé xuống.
8 rưỡi tối người xe như nước chảy, Lương Sùng vô cùng ngang nhiên bật sáng hai bên đèn pha, dịu dàng trao Ninh Diệc Duy một chiếc hôn dài.
Hai mươi tuổi, Ninh Diệc Duy có được tất thảy.
Còn Lương Sùng có được cậu.
HẾT CHƯƠNG 43.
HOÀN CHÍNH VĂN.
Còn 4 chiếc phiên ngoại nữa là phải tạm biệt mọi người rồi:<<