Chương 42: Nhập Thụy Chỉ Nam - Chương 42

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thế này nhé,” Bành Triết Phi phân chia chỗ ngồi cho mọi người, “Tôi ngồi đầu tiên bên trái, Duệ Duệ cạnh tôi, lão Thôi ông ngồi bên phải Duệ Duệ, lão Thời ngoài cùng.”

“Tốt, lặp lại đi.” Thôi Hà vừa dứt lời, điện thoại quăng trên bàn rung vang, anh ta lập tức cầm lên xem, “Xin đừng là sếp gọi nha.”

“Ầy, lão Khổng nhà ông thật lắm chuyện.” Thời Kiệt lắc đầu, lại hỏi Bành Triết Phi, “Tử Duệ đọc thuộc truyện cười tôi gửi chưa, em tôi bảo con gái siêu ghét mấy trò kiểu đó luôn.”

Bành Triết Phi chưa kịp trả lời đã nghe Thôi Hà chửi tục một câu: “Cái đéo gì đây!”

Hai người kia chưa từng nghe Thôi Hà văng tục bao giờ, lắp bắp kinh hãi, ghé lại gần xem, màn hình điện thoại Thôi Hà đang mở email kia, tiêu đề là “Rõ như ban ngày, Ninh Diệc Duy khoa vật lý cận đại cùng bạn thân đồng tính đứng sau thư viện say đắm ôm hôn”.

Bài viết thao thao bất tuyệt mắng Ninh Diệc Duy đạo đức bại hoại, “Ở lớp xa lánh bạn học”, “Sao chép luận văn”, “Thông qua quan hệ với bạn thân đồng tính, đi cửa sau vào danh sách nhảy lớp và tổ nghiên cứu nổi tiếng toàn trường” vân vân mây mây.

Kèm theo bên dưới có 5 bức ảnh, Thôi Hà mở thử một bức, độ phân giải không cao, trông cứ như chụp lén, ống kính zoom hết cỡ, nhưng ai biết Ninh Diệc Duy đều có thể nhận ra cậu.

“Trò gì đây,” Thời Kiệt khiếp sợ đến rớt cằm, nói với Thôi Hà, “Khoa mấy ông có chuyện gì vậy?! Xì căng đan lớn đó!”

“Đừng ồn,” Thôi Hà chau mày nghĩ ngợi, click mở người nhận tin, sửng sốt hai giây, nói, “Gửi hết mọi người trong tổ.”

Anh ta cẩn thận kiểm tra, bổ sung: “Ngoại trừ sếp và Ninh Diệc Duy.”

“Chắc chắn chứ?” Bành Triết Phi nheo mắt, nói Thôi Hà, “Tổ các ông có nội gián rồi.”

Thôi Hà không đáp, xem hết những ảnh còn lại, ảnh nào cũng thấy mặt Ninh Diệc Duy, nhưng không thấy mặt người “bạn thân đồng tính” mà kẻ gửi mail nói đến, chỉ nhìn ra người ấy cao hơn Ninh Diệc Duy kha khá, khoác áo khoác.

“Ninh Diệc Duy trông thế nào, tôi gặp qua chưa?” Thời Kiệt không rõ nội tình, nhiều chuyện hỏi, “Rốt cuộc cậu ấy vào tổ kiểu gì, sếp ông quản lí mà cho đi quan hệ á?”

“Ninh Diệc Duy mà phải đi quan hệ à, là đường đường chính chính thi được,” Thôi Hà một mực chắc chắn, “Tuyệt đối không có gian lận, kẻ gửi tin nhắm mắt viết bừa đấy.”

Bành Triết Phi ghé gần Thôi Hà, xem xét kỹ email, chỉ vào hậu tố người nhận, nói “Đều là edu đó”, lại chậm rãi chuyển mắt sang Thời Kiệt, nhìn hắn không nói lời nào.

Thôi Hà thấy ánh mắt của Bành Triết Phi, lập tức tỉnh ngộ, cùng Bành Triết Phi nhìn chằm chằm Thời Kiệt.

Thời Kiệt bị họ nhìn đến nổi da gà, dựa lưng vào ghế, cảnh giác: “Mấy ông nhìn tôi làm gì?!”

“Hôm nay ông trực ban, không phải có quyền truy cập thông tin trung tâm sao?” Bành Triết Phi nói.

Thôi Hà xem đồng hồ: “81 người nhận, không nhiều lắm, trước tiên ông đóng cửa hệ thống trong mười phút, xoá tin khỏi cơ sở dữ liệu rồi sau đó mở lại.”

“Cái gì,” Thời Kiệt phát hoảng, “Mấy ông điên hả, muốn hại chết tôi phải không! Tôi còn chưa được chuyển chính thức đâu! Hơn nữa có bộ nhớ đệm tôi xoá cũng vô nghĩa! Vả lại xoá rồi kẻ kia không gửi tiếp được hay sao.”

“Tôi biết kẻ đó là ai,” Thôi Hà bình tĩnh nói, “Tôi lập tức liên hệ sếp, ông chỉ cần đóng cửa hệ thống là được.”

“…………” Thời Kiệt nhìn Bành Triết Phi, lại nhìn Thôi Hà, gian khổ cất lời, “Mấy ông nghiêm túc luôn đó hả……”

“Cũng đâu phải làm gì to tát, tôi sẽ không hại ông,” Bành Triết Phi nói, “Cho ông biết tin bự, bạn thân đồng tính của Ninh Diệc Duy chính là Lương Sùng, đóng rồi ông sẽ thành ân nhân của Lương Sùng đó nha.”

“Chuẩn”, Thôi Hà lập tức phụ họa, “Mà đứng ngoài bàng quan thì ông sẽ thành tội đồ của khoa vật lý cận đại.”

“Mấy ông muốn hại chết tôi thật mà.” Thời Kiệt lẩm bẩm.

“Rồi rồi, lão Thời, đóng đi nào,” Bành Triết Phi đứng lên, vuốt vuốt mớ tóc xoăn tít của mình, nhìn quanh bàn làm việc trong phòng trực Thời Kiệt, y ấn đại vài cái nút, quay đầu hỏi hắn, “Đóng kiểu gì nhỉ?”

“Á đừng có chạm vào!” Thời Kiệt nhảy dựng ngăn cản y, van xin lia lịa, “Mấy ông cho tôi nghĩ đã.”

“Đừng nghĩ,” Thôi Hà mau chóng khoá vai Thời Kiệt, đè ra trước màn hình máy tính, “Đóng ngay!”

Thời Kiệt nhìn hai kẻ kia hừng hực ý chí, đành quay đầu ai oán liếc họ một cái: “Nếu như tôi bị trường học khai trừ, mấy ông phải nhớ là do ai đó.” Tiếp theo bó tay mở hệ thống, bắt đầu thao tác đóng cửa.

Thôi Hà và Bành Triết Phi không giúp được gì, đứng phía sau giám sát.

Bành Triết Phi ghé sang Thôi Hà, đột nhiên mở miệng hỏi: “Ông thật sự biết là ai?”

Thôi Hà không trả lời ngay tức khắc, một lát sau anh ta mới đáp: “Tôi kể ông chưa, con trai sếp tôi sau khi trà trộn vào tổ cứ gây sự với Ninh Diệc Duy. Tôi sợ gây chuyện, trước đây không ra mặt giúp cậu ấy. Lần nghiêm trọng nhất, Ninh Diệc Duy và em ông suýt nữa bị loại khỏi tổ, đến hôm nay tôi vẫn còn hối hận.”

“Khoan hẵng hối hận, tôi chưa hối thì thôi,” Thời Kiệt xoay đầu, vô cảm nói, “Đóng xong rồi, giờ xoá tin.”


Ninh Diệc Duy hỏi xong ngồi xuống, tay cầm micro hơi ướt mồ hôi.

“Câu hỏi của bạn học này rất hay,” Lâm Chính Nguyên nói, “Nhìn em chắc là sinh viên năm nhất nhỉ.”

Giáo sư Chu ngồi gần không cần micro, thuận miệng thay Ninh Diệc Duy đáp: “Năm cuối, nhảy lớp.”

“Vậy chúng ta là đồng môn rồi.” Lâm Chính Nguyên mỉm cười, trả lời giản lược vấn đề của Ninh Diệc Duy.

Ninh Diệc Duy cúi đầu liếc điện thoại, không có thông báo gì. Cậu mở ghi âm, tốc ký viết lại câu trả lời của Lâm Chính Nguyên, viết xong quay sang nhìn Chu Tử Duệ, phát hiện sắc mặt Chu Tử Duệ có vẻ hốt hoảng nhưng đang nỗ lực bình tĩnh.

“Sao đấy?” Ninh Diệc Duy nhỏ giọng hỏi Chu Tử Duệ, “Vừa rồi mày nhận được tin gì à?”

Chu Tử Duệ lắc lắc đầu: “Không, không có gì.”

Ninh Diệc Duy cảm giác các đàn anh đàn chị bên trên không được bình tĩnh lắm, tuy họ không quay đầu, nhưng trông cứ xoắn xuýt như đang ngồi ghế có đinh, hơn nữa cách đó không xa dường như còn có vài người của tổ nghiên cứu đang nhìn cậu. Ninh Diệc Duy bị rối đến mức hoang mang, cậu hỏi Chu Tử Duệ: “Sao ai cũng nhìn tao vậy, chẳng lẽ câu hỏi của chúng mình tầm thường quá?”

“Không phải đâu,” Chu Tử Duệ nói, “Mày đừng, đừng suy nghĩ vớ vẩn.”

Sau đấy có bạn học khác đặt ra một vấn đề Ninh Diệc Duy thấy khá hứng thú, Ninh Diệc Duy không hỏi nhiều nữa, tiếp tục công cuộc ghi chép. Cậu nhẩm nhớ vài dòng, phát hiện không biết vì sao đàn anh đàn chị của tổ nghiên cứu xung quanh mình, thậm chí cả Chu Tử Duệ luôn nhiệt thành trong học tập giống cậu, đều cúi đầu chơi điện thoại nhắn tin, không có cùng cậu nghiêm túc nghe giảng.

“Tử Duệ, câu này hay đó.” Ninh Diệc Duy nói.

Chu Tử Duệ ngẩng đầu, như thể sợ Ninh Diệc Duy phát hiện ra gì, cậu ta gật đầu thật mạnh: “Nhà, nhà tao có việc khẩn, khẩn cấp.”

“Được rồi,” Ninh Diệc Duy chu đáo nói, “Ghi chép của tao cho mày mượn.”

“Cảm ơn!” Chu Tử Duệ đáp.

Sáu vấn đề lần lượt được lý giải, toạ đàm thật sự đến lúc kết thúc. Ninh Diệc Duy ngừng bút, người vùi đầu chơi điện thoại xung quanh cũng ngẩng đầu, Lâm Chính Nguyên vẫn chưa xuống bục, ông tiếp tục: “Vấn đề trả lời xong rồi, tôi nói thêm vài câu nữa, nhìn thấy đông đảo các bạn trẻ yêu thích vật lý cận đại như vậy, tôi thật sự vui mừng sâu sắc.”

“Ở thời chúng tôi, học vật lý không dễ như bây giờ. Khoa tôi phần lớn đều xuất thân từ gia đình trí thức, có địa vị, tôi và Thâm Phong, cũng chính là giáo sư Khổng Thâm Phong của khoa các em, là hai ngoại lệ.

“Nhà tôi ba đời làm nông, giáo sư Khổng tự xưng là chi thứ Khổng Dung* đánh rơi bên ngoài, tổ tiên từng là địa chủ, tôi thì tôi không tin điều đó.

*

Khổng Dung

(153–208) là quan nhà Đông Hán và quân phiệt đầu thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

“Lúc tôi và Thâm Phong thông báo gia đình chúng tôi học vật lý, gia đình hoàn toàn không hình dung được ngành này. Mỗi lần cha hỏi tôi học vật lý mai sau làm gì, tôi chẳng thể nói là để tận hiến cho tương lai nhân loại, chỉ có thể thuận miệng bịa chuyện, nói là chế bom đạn, tạo máy móc, cống hiến cho đất nước, tóm lại là khoác lác ba hoa đủ kiểu, hiện tại mấy lời ba hoa ấy thế mà cũng thành sự thật rồi.

“Lần này tôi tới mở toạ đàm, là giáo sư Khổng dùng danh nghĩa sinh viên tốt nghiệp ba mươi năm trả ơn trường cũ để triệu về, còn hứa sẽ mời tôi sang nhà anh ấy ăn cơm, tiếc là dạo này anh ấy đang ở Tokyo bận rộn, không thể tham dự cùng chúng ta hôm nay.

“Nhân đây tôi sẽ kể mọi người vài mẩu chuyện thú vị về giáo sư Khổng, cho mọi người giải trí một chút.”

Ninh Diệc Duy buông bút xuống, chăm chú nghe giáo sư Lâm nói chuyện.

“Giáo sư Khổng bắt đầu theo đuổi vợ vào năm ba, vợ ông ta là một vị đại tiểu thư. Sinh nhật cô ấy mời ổng, ổng sầu muộn hơn nửa tháng, cuối cùng đích thân làm một món quà, một mô hình đồng hồ photon tự chế. Giáo sư Khổng ghét kim cương, nói nó là âm mưu của giai cấp tư sản, để món quà của mình được xinh đẹp, ông ta sang học viện hoá học kế bên đòi một viên zircon* để đặt giữa photon, ngụ ý chúc cô ấy mỗi phút mỗi giây đều vui vẻ.

*

Zircon

(một loại ngọc) là một khoáng vật thuộc nhóm silicat đảo. Tên hóa học là zirconi silicat, công thức hóa học ZrSiO₄.

“Rạng sáng hôm sinh nhật, anh ấy ủ rũ về phòng, oán thán cùng chúng tôi rằng con gái thời nay thật không tôn trọng khoa học, tuy lời yêu thì nhận, nhưng cái lý luận kim cương dối trá của anh ấy chưa trình bày được một nửa, bạn gái đã bắt anh ấy câm miệng rồi.

“Vài năm sau, giáo sư Khổng đi Mỹ học tiến sĩ, lương tiến sĩ không cao, chi trả tiền nhà và nhu cầu thiết yếu hàng ngày thì chẳng còn dư mấy. Vì cầu hôn vợ mình, anh ta cần kiệm dè sẻn hai năm, suốt ngày sang nhà tôi ăn chực, cuối cùng cũng mua được một chiếc nhẫn kim cương 4 cara của Harry Winston*, ôm được người đẹp về.

*

Harry Winston, Inc.

là công ty sản xuất trang sức và đồng hồ Thụy Sĩ cao cấp của Mỹ. Vào trang chủ xem nhẫn hãng này là muốn cưới chồng luôn mn ơi =))

“Các bạn trẻ, câu chuyện này chứng minh điều gì? Chính là chứng minh, dù bên ngoài anh có là nhà vật lý học oai phong lẫm liệt cách mấy, có trân trọng khoa học cỡ nào, về đến nhà vẫn phải nhường ý vợ anh thôi.

“Tại đây tôi cũng mượn hàm ý giáo sư Khổng gửi gắm vào đồng hồ photon, chúc các bạn trẻ đang ngồi bên dưới sống trọn cuộc đời mình, mỗi phút mỗi giây đều không thẹn với lòng.”

Bên dưới vỗ tay rầm rầm, Lâm Chính Nguyên cúi chào rồi đi xuống.

Sinh viên ngồi cuối giảng đường bắt đầu đứng dậy ra về, bọn Ninh Diệc Duy ngồi đầu, phải đợi một hồi cho các dãy sau đi trước.

Ninh Diệc Duy hơi thất thần. Cậu không kìm được liên tưởng, đồng hồ photon cậu tặng Lương Sùng là dùng kim cương thật, thời ấy cậu với Lương Sùng vẫn thường xuyên chí choé, thế mà cậu đã nhường nhịn tên thích trưng diện đó rồi.

Có tính là trò giỏi hơn thầy không nhỉ.

Nghĩ hoài nghĩ mãi, Ninh Diệc Duy chợt phát hiện xung quanh yên ắng kì lạ, nhớ vừa nãy mình đặt câu hỏi điện thoại mọi người đồng thanh reng, Ninh Diệc Duy nhịn không được hỏi: “Lúc em hỏi bài mọi người nhận được gì phải không?”

“Đúng vậy,” đàn chị tranh trước trả lời, “Chị nhận được một cái email nhóm lừa tiền rác rưởi, vô liêm sỉ hết sức.”

“Anh cũng thế, xã hội ngày này rò rỉ thông tin quá nghiêm trọng, đến email của trường còn không thoát nổi,” đàn anh căm giận nói, “Diệc Duy, em không nhận được à?”

Thấy Ninh Diệc Duy lắc đầu, anh ta lại nói: “Chắc kẻ lừa đảo rác rưởi kia không có email của em đó.”

“Tin rác như nào ạ?” Ninh Diệc Duy có chút tò mò.

Các dãy sau đã vơi kha khá, một vị đàn anh bàn khác nghe thấy đề tài của bọn họ, đứng lên góp lời: “Có phải cái mail về thằng nhỏ thiểu năng yêu cầu quyên tiền để phẫu thuật não không? Tôi cũng nhận được!”

“Có chuyện như vậy nữa luôn!” Ninh Diệc Duy sửng sốt rồi lại thất vọng, “Sao không gửi em xem với, em cũng muốn xem. Mọi người có ai còn giữ không?”

“Xoá lâu rồi, có gì hay đâu chữ,” đàn chị phóng khoáng vươn tay véo má Ninh Diệc Duy, “May mà không gửi cậu, cậu ngốc thế này, không chừng bị lừa đi quyên tiền thật mất.”

Đàn anh xua xua tay: “Loại tin này giữ làm gì, anh còn thuận tay report đó.”

Không biết vì sao, Ninh Diệc Duy cảm thấy sau buổi toạ đàm lần này, sinh viên tổ nghiên cứu của Khổng Thâm Phong đều đi rất rất chậm, đợi những người khác đi hết, các bạn nối nhau từ giảng đường trống vắng bước ra ngoài.

Tổ bọn họ hơn 80 người, đến nghe giảng hơn 70, chỉ lớp tiểu học của Ninh Diệc Duy mới đông quân số như vậy, các bạn vừa nói vừa cười, vui vẻ tươi tắn cùng nhau đi về.

Có một đàn anh xưa giờ kiệm lời, chẳng mấy khi trò chuyện với Ninh Diệc Duy vỗ bả vai cậu, khen cậu: “Diệc Duy, vấn đề của em hôm nay rất có chiều sâu, rất lợi hại nha.”

Ninh Diệc Duy được cưng mà sợ, cảm ơn người đó.

Ninh Diệc Duy thấy bầu không khí giữa các bạn rất chi ăn ý, bất kể là đàn anh đàn chị từng nói giúp Khổng Tổng khi hai người gây nhau, hay là đàn em vừa mới nhập tổ, tất cả đều rất thân thiện, tất cả đều rất tươi vui, như một gia đình đích thực, lề mà lề mề rời thư viện.

Ngoài trời gió mùa tới, mùa đông rét buốt, ngày ngắn đêm dài. Giáo sư Lâm Chính Nguyên về trường cũ mở toạ đàm quá giờ, trời đã tối, gió lạnh quật phần phật.

“Tôi sắp chết đói rồi,” một đàn chị nói, “Cùng đi ăn cơm đi.”

Các bạn tổ nghiên cứu vây quanh Ninh Diệc Duy, mênh mông cuồn cuộn ủn cậu về hướng nhà ăn, khiến Ninh Diệc Duy nảy sinh cảm giác được cả đoàn che chở.

HẾT CHƯƠNG 42.