người dịch: idlehouse
Tiến triển sau khi trùng phùng hoàn toàn không thuận lợi như Trần Tinh Trạch tưởng tượng.
Nếu như nói, trước đây tính cách của Mễ Thịnh hơi khó đoán, thế thì hiện giờ đối với Trần Tinh Trạch, anh đã là một sự tồn tại thâm sâu khó lường. Trước đây tuy Trần Tinh Trạch không sao thăm dò được nội tâm của Mễ Thịnh, nhưng ít ra cậu còn có thể phân biệt được khi nào anh vui, khi nào anh buồn. Chứ còn bây giờ, bất kể bọn họ thảo luận chuyện gì, Mễ Thịnh đều chỉ mang đúng một vẻ mặt: giống như đang cười, nhưng lại không giống như đang cười, cả người cứ phất phơ không chạm đất, tựa như chỉ cần một cơn gió thoảng là sẽ cuốn theo đi.
Cuối cùng, Di Khải khui ra được thực trạng từ miệng của Trần Tinh Trạch.
“Cậu đến Thượng Hải là vì để tìm cái người này?”
“Cứ cho là vậy đi.”
“Vậy trước đây cậu kiếm không ra người mỗi ngày còn vui vẻ lắm cơ mà, sao giờ tìm được rồi thì lại giậm chân tại chỗ?”
“Tớ không biết anh ấy đang nghĩ gì, cũng không dám gặng hỏi, sợ sẽ nói sai.”
“Người ta bảo cứ cách hai năm là một hố sâu thế hệ, bọn cậu cách nhau 10 năm, hố cực sâu cũng không đủ để hình dung, chắc phải nói là một vực sâu hiểm trở mới đúng.”
Cuối cùng có lẽ là do nhìn thấy Trần Tinh Trạch quá ủ dột, Di Khải quyết định ra tay cứu vớt, đề nghị để cho cậu ta mời Mễ Thịnh tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của mình.
“Người tớ gọi đến toàn là bạn bè trong giới, tuổi tác lớn cỡ nào cũng có. Cậu gọi anh ta tới ngồi chơi, không khí sôi nổi một chút thì bọn cậu giao lưu cũng dễ dàng hơn.”
Thế là Trần Tinh Trạch gọi điện cho Mễ Thịnh, hỏi anh có bằng lòng đi dự tiệc không. Giọng của Mễ Thịnh nghe có vẻ không hào hứng chút nào, nhưng vẫn đồng ý.
Hôm sinh nhật, Di Khải thuê bao nguyên một phòng bao ở KTV. Di Khải tự xưng mình là tình thánh, lõi đời lõi người, giao thiệp rộng với giới Gay ở Thượng Hải, người có mặt đều đến từ nhiều ngành nghề, học sinh khá nhiều, nhưng cũng có không ít những thành phần nhân sĩ khác trong xã hội.
Nhưng đêm ấy so với tất cả mọi người, Mễ Thịnh vẫn đẹp nhất.
Trần Tinh Trạch cảm thấy, có lẽ Mễ Thịnh đã cố ý sửa soạn. Nhưng mà nói như vậy cũng không chính xác lắm, bởi vì Mễ Thịnh vốn là người trong lãnh vực tạo hình, rất am hiểu cách ăn cách mặc. Chỉ có điều, hôm ấy anh đẹp đến không thể nào hiểu được, tóc tai chỉnh tề, ưu nhã thần bí, ngay đến cả tư thế đứng ngồi và từng nếp gấp của quần áo, đều giống như là được tỉ mỉ soạn trước.
Song, Trần Tinh Trạch lại nghĩ, hình như Mễ Thịnh chả có lý do gì phải đi hao tốn tâm sức chỉ vì bữa tiệc này của Di Khải cả. Cậu không dám suy nghĩ sâu xa hơn, nên tự giải thích với bản thân, Mễ Thịnh đẹp như thế, đều là do vốn liếng trời sinh.
Ngoại hình của Mễ Thịnh thu hút một đống người, kéo nhau tới bắt chuyện với anh, anh không từ chối bất cứ ai, bất kể người nào đánh tiếng với anh, anh đều tươi cười chào hỏi, bận rộn đến độ chả buồn để ý đến sự tồn tại của Trần Tinh Trạch.
Trần Tinh Trạch vừa đứng bên nhìn Mễ Thịnh được lòng quần chúng như vậy, không nói rõ được cảm giác của mình là gì.
Di Khải sáp đến bên cậu, thì thầm, “Cậu thảm rồi…….”
Trần Tinh Trạch quay qua, Di Khải nói: “Cái anh bạn này của cậu, thành tinh rồi.”
“Ý là gì?”
Di Khải cười xấu xa với cậu, Trần Tinh Trạch nhìn theo ánh mắt của cậu ta, cách đó không xa Mễ Thịnh đang trò chuyện với 2 người đàn ông, hình như anh đã liếc về phía này một cái. Tuy nhiên, ánh mắt đó nhanh chóng biến đi trong tíc tắc.
Di Khải thân mật áp lên vai của Trần Tinh Trạch, Trần Tinh Trạch cảm thấy hơi kỳ.
“Làm gì đây?”
“Suỵt……” Di Khải nói một cách thần bí, “Cậu coi như tớ đang giúp cậu đi.”
“Có phải là cậu đã uống say rồi không?”
“Đồ ngu.”
Mọi người uống rượu xong, càng lúc càng buông thả, quây lại thảo luận đề tài liên quan đến sex. Có mấy em #0 dạn dĩ phóng khoáng không ngại ngùng gì kể hết lịch sử giường chiếu của mình ra, than phiền và oán trách những bạn tình đã không thoả mãn được họ. Trần Tinh Trạch nghe xong đỏ mặt tía tai không ngẩng đầu lên được, bị ai đó bắt gặp, bảo cậu cũng kể chuyện của mình, Trần Tinh Trạch không nói, liền bị cả đám vây quanh.
Cậu không đỡ nổi, nhìn Di Khải cầu cứu, Di Khải tươi cười bảo: “Nói đi mà nói đi mà, tớ cũng muốn biết.”
Trần Tinh Trạch chịu thua, đỏ bừng mặt đáp là mình chưa có loại trải nghiệm này, bà con đều chấn động.
“Trời ạ, cậu vẫn còn là trai tân à!”
Trong tiếng cười ồ, mặt Trần Tinh Trạch đỏ muốn nhỏ ra máu.
Chỉ có Mễ Thịnh là không cười, anh ngồi hút thuốc trên ghế cách Trần Tinh Trạch không xa, khói thuốc làm nhoà đi nét mặt.
Có một anh chàng #1 đã uống hơi nhiều đến vỗ vỗ vai Trần Tinh Trạch, nói một cách đầy hứng thú (tiếng Hẹ): “Tớ tìm người giúp cậu khai trai, được không?”
Trần Tinh Trạch xin tha: “Các cậu mau đổi để tài khác đi.” Vị #1 này vẫn không buông, “Không cần thật à? Tớ bảo đảm sẽ giới thiệu cho cậu một em #0 siêu đáng yêu.”
Trần Tinh Trạch mồ hôi tuôn rơi, “Không cần không cần, cảm ơn cậu, tớ xin lĩnh nhận ý tốt của cậu.”
“Giữ trinh trai làm gì chớ, chi bằng thoả mãn nhu cầu chính đáng của mình cho rồi.”
“Dù sao cũng lâu ngày rồi, tớ cũng quen rồi, lần đầu…… tớ vẫn muốn làm với người tớ thích.”
Lồng trong khói thuốc bốn bề, Mễ Thịnh hơi ngước đầu, ngây người nhìn trục đèn disco trên trần nhà.
“Ái chà!” anh chàng #1 kia trợn tròn mắt, “Thời buổi này mà còn có người ngây thơ như thế này sao, thế lỡ may người cậu thích không còn lần đầu của họ thì sao đây? “
“Vậy cũng không sao.”
“Sao lại không sao? Cậu bị lỗ chết, hơn nữa mấy chuyện này người ta nói sao thì chính là vậy, đàn ông đâu phải như đàn bà, bên dưới làm gì có cái màng nào, ngay cả cách để kiểm tra thật giả cậu cũng không có.”
Anh ta nói những lời trần trụi đến vậy, mấy em #0 xung quanh đều vô cùng bất mãn, những nắm đấm nhỏ xinh đua nhau bay đến, tốt xấu gì thì Trần Tinh Trạch cũng nhân đó mà được giải phóng.
Cậu thoát thân chạy về bên Mễ Thịnh, Mễ Thịnh rót nửa ly rượu đưa cho cậu, cụng ly với cậu. Trần Tinh Trạch hơi bị bất ngờ, nhưng vẫn cạn ly.
Uống xong rượu, Mễ Thịnh nhìn cậu mỉm cười.
Trần Tinh Trạch cảm thấy nụ cười này rất khác so với bình thường, một lời khó nói hết.
Do hôm sau vẫn phải đi học, bọn họ không chơi quá khuya, Mễ Thịnh đợi cho đến phút chót, rồi mới chia tay với Trần Tinh Trạch ở trước cửa quán KTV. Trần Tinh Trạch nhìn mãi cho đến khi bóng lưng của Mễ Thịnh hoàn toàn khuất dạng.
Trên đường về trường, Trần Tinh Trạch lẳng lặng không tiếng nào, Di Khải hỏi cậu: “Đang nghĩ gì thế?”
“Tớ cũng không biết nữa…….” Cậu cắm cúi bước, “Hôm nay cậu trông thấy Mễ Thịnh lần đầu, cảm thấy thế nào, tớ đâu gạt cậu đúng không, có phải là rất đẹp?”
Di Khải hừ hừ, “Đúng là một mỹ nam, rất phong nhã, nhưng mà lớn hơn bọn mình quá nhiều tuổi.”
Trần Tinh Trạch tự động loại bỏ nửa câu sau, nói: “Tớ gặp anh ấy lần đầu tiên năm 17 tuổi, lúc ấy là đang ở trong một quán rượu, bất kể là anh ấy đi đến đâu, đều có người lén nhìn, từ bé anh ấy đã rất đẹp.”
Di Khải châm chọc, “Không phải là 17 tuổi mới gặp anh ta à, làm sao mà cậu biết từ bé anh ta đã đẹp?”
“Người khác bảo tớ vậy, hồi trước anh ấy đã từng có cơ hội để làm minh tinh.”
“Rồi sao lại không thành?”
Trần Tinh Trạch không trả lời câu hỏi này, lầm lũi tiến bước.
“Cậu thật sự còn là trai tân?” Lúc sắp về đến trường, Di Khải hỏi.
“……. Chúng ta có cách nào bỏ qua đề tài này được không?”
“Có phải thật hay không hả?”
“Đúng vậy, sao, trai tân không có nhân quyền à?”
Di Khải nhún vai, không nói gì.
Bọn họ về đến ký túc xá thì cửa đã khoá, Di Khải móc ra một miếng băng y tế, dán lên cánh tay của Trần Tinh Trạch, sau đó gọi điện cho Lư Tiểu Phi. Lư Tiểu Phi xuống lầu gọi bác gác cửa dậy mở cửa, bác gác cửa hỏi bọn họ sao về trễ, Di Khải giơ cánh tay của Trần Tinh Trạch lên, nói: “Cậu ấy bị sốt, cháu phải đưa cậu ấy đi truyền nước, vừa mới xong ạ.”
Gạt xong bác gác cửa, về lại phòng ký túc xá, Lư Tiểu Phi vừa ngáp vừa đưa một miếng bánh kem nhỏ cho Di Khải.
“Chúc mừng sinh nhật, tớ đi ngủ trước đây.”
Di Khải: “Lư Tiểu Phi cậu nói cho nó chân thành một chút thì sẽ chết à?”
Lư Tiểu Phi chép chép miệng, đặt lưng xuống giường nửa phút sau đã không còn động tĩnh gì nữa.
Di Khải đưa Trần Tinh Trạch một cái nĩa, “Ăn chung đi, để đến mai vị không còn tươi nữa.”
Hai người cầm nĩa xúc bánh ăn từng miếng một.
“Ê…….”
“Hử?”
“Cậu đã nói cho Mễ Thịnh biết là cậu vì anh ta cho nên mới tới Thượng Hải chưa?”
“Chưa.”
“Vì sao không nói?”
“Chẳng vì sao cả, loại chuyện này cũng đâu bắt buộc phải nói ra.”
Lúc bánh sắp sửa được ăn hết, Di Khải bày một câu: “Nếu mà muốn theo đuổi á, tốt nhất phải biết dùng đầu óc một chút.”
Trần Tinh Trạch ngẩng lên, giống như giật mình, Di Khải dùng giấy lau lau miệng, hỏi: “Sao? Lẽ nào không phải cậu đang theo đuổi anh ta?”
Trần Tinh Trạch há miệng, không nói được gì.
Di KHải: “Cậu đừng nói với tớ cậu hao tốn nhiêu đó hơi sức chỉ vì muốn chút tình bạn nha.” Nhìn thấy Trần Tinh Trạch vẫn không nói gì, cậu ta nhẹ nhàng phất tay lên một cái, “Thôi đi Trần Tinh Trạch, đàn ông với đàn ông thì làm gì có tình bạn.”
“……..”
Phản ứng đầu tiên của Trần Tinh Trạch là cảm thấy câu nói này có vấn đề, phản ứng kế tiếp, lại cảm thấy câu này có chút đạo lý.
“Tớ chưa từng nghĩ theo chiều hướng ấy bao giờ, hơn nữa…….” Trần Tinh Trạch cười khổ, “Trong mắt của anh ấy, tớ vẫn mãi là một đứa trẻ đầu óc không dùng được, vắt mũi chưa sạch.”
Di Khải im lặng vài giây, sau đó kéo Trần Tinh Trạch vào đứng trước chiếc gương treo trong buồng tắm, nói: “Đầu óc cậu dùng được hay không thì đúng là không đảm bảo được, nhưng mà ‘trẻ vắt mũi chưa sạch,’ thì cậu phải nhìn mình trong gương trước rồi hẵng nói.”
Có Di Khải bé nhỏ đứng bên cạnh để so sánh, vóc dáng của Trần Tinh Trạch càng trông cao lớn tráng kiện. Trải qua thời kỳ trưởng thành ổn định, đường nét của cậu đã dần dần trở nên cứng cỏi và chín chắn hơn. Nhưng bất kể chín chắn thế nào, trên người cậu vẫn mang hơi hướng của một thiếu niên. Suy xét cho kỹ, thì chắc là bởi vì khuôn mặt cậu rất gọn sạch, nhất là cặp mắt. Cho dù đã uống rượu lúc nãy, tròng trắng trong mắt cậu vẫn rất sáng và trong, không có tơ máu nào pha lẫn vào, vẫn một màu trắng sáng nhàn nhạt.
Trần Tinh Trạch quan sát mình rõ lâu.
“Phải có chút tự tin đối với bản thân.” Di Khải vỗ vỗ tấm lưng rộng của Trần Tinh Trạch, cười một cách khó hiểu, “Trước đây chỉ nghe lời cậu kể lại, tớ cũng tưởng là Mễ Thịnh chả coi cậu ra gì, nhưng hôm nay gặp anh ta rồi…….”
Cậu ta cố ý ngừng nói, dụ Trần Tinh Trạch hỏi thêm.
“Thấy thế nào? Cậu có cảm thấy anh ấy để ý đến tớ không?”
Di Khải không trả lời.
Trần Tinh Trạch nhìn Di Khải đầy mong đợi, nhưng có lẽ do trông cậu mong đợi quá trắng trợn, đôi mắt sáng long lanh ấy của cậu khiến cho nét mặt của Di Khải không kiềm được mà hơi văn vẹo trong nháy mắt. Di Khải chợt trở mặt, vươn tay bóp cằm của Trần Tinh Trạch, ra sức véo.
Trần Tinh Trạch: “Ối ối! Làm gì thế hả!”
Di Khải hung hăng nói: “Trông thấy hắn rồi tớ mới thấy hắn thật sự không để ý đến cậu, càng không để ý đến cậu hơn cả cậu đã từng kể!”
Khoé mắt của Trần Tinh Trạch co rút, “Rồi rồi rồi, cảm tạ ông lớn đã vòng vo tam quốc giữa đêm giữa hôm rồi còn đâm cho con một nhát dao.” Cậu thở vắn thở dài đi vào trong buồng tắm rửa ráy. Di Khải đứng ở bên ngoài nghe tiếng nước róc rách chảy, hơi mờ mịt, không biết đang nghĩ gì.
“Trộm gà không xong còn mất nắm thóc rồi?”
Phía sau lưng truyền đến một âm thanh, Di Khải ngoái đầu, Lư Tiểu Phi thò đầu ra từ trong giường, lại bảo: “Nếu như cậu mà có hứng với A Trạch thì nói thẳng ra. Rõ ràng là quân nhỏ nhen mà cứ nhất định đòi làm bộ rộng lượng, ta đây mẫu nghi thiên hạ, giờ thì hay rồi, có phải là không giả bộ tiếp được nữa?”
Di Khải nghiến răng nghiến lợi, “Lư Tiểu Phi, cậu chán sống rồi phải không?”
“Xì.” Lư Tiểu Phi khẽ xì một tiếng, “Cậu cứ việc tiếp tục ra oai với tớ đi.” Nói xong nhẹ nhàng lật mình, tiếp tục ngủ.