Chương 31: Nhánh Hồng Thứ Ba - Chương 31

người dịch: idlehouse

“Thượng Hải?” Lời của Trần Tinh Trạch khiến cho bố mẹ cậu phải hỏi. “Tại sao đi Thượng Hải, Bắc Kinh không tốt sao, còn gần nhà một chút.”

“Bắc Kinh……..” Trần Tinh Trạch vắt óc tìm lý do, “Bắc Kinh bị ô nhiễm quá nghiêm trọng.”

“Thượng Hải không ô nhiễm?”

“Bắc Kinh quá lạnh.”

Ngô Hàng Chi bắt đầu nhai củ cải khô.

Trần Tinh Trạch: “Khí hậu cũng khô nữa, không tốt cho da dẻ.”

Trần Hà gõ gõ bát cơm, “Con là một thằng đàn ông, mà lại đi lo da dẻ tốt hay không tốt?”

Trần Tinh Trạch: “Sao không lo được chứ.”

Cậu nhăn nhó xoắn xuýt, Ngô Hàng Chi vỗ vỗ vai Trần Hà: “Chú ý lời nói một chút, người ta mang thân phận ‘đồng chí,’ nhỡ yêu thích cái đẹp hơn đám con trai bình thường thì sao.”

Trần Tinh Trạch vội vàng nói: “Không sai, chính là như vậy! Câu nói rất cảm thông và đầy tôn trọng!”

Trần Hà: “Chi bằng bố tới thẩm mỹ viện làm thẻ hội viên cho con đi vậy.”

Ngô Hàng Chi cười rộ lên, Trần Tinh Trạch tức méo mặt. Trần Hà đứng lên, phất phất tay, nói rất thoải mái: “Muốn đi thì đi đi, tranh thủ lúc còn trẻ đi xa một chút, cũng có cái tốt của nó.”

Ngô Hàng Chi véo véo mặt của Trần Tinh Trạch, dọn dẹp chén đũa đem vào trong nhà bếp.

Thế là, một ngày giữa hè của tháng Tám, Trần Tinh Trạch xách va li ngập đồ, đáp xuống phi trường Phổ Đông. Đây không phải là lần đầu cậu đến Thượng Hải, lúc còn bé, Ngô Hàng Chi đi trình diễn đã từng dắt cậu theo, nhưng lúc ấy chỉ cưỡi ngựa xe hoa, chả còn nhớ gì. Lần này cậu sẽ phải ở đây 4 năm, dọc đường bắt xe đến trường học, ngay cả hoa cỏ dại mọc ven đường đều được cậu quan sát vô cùng kỹ lưỡng.

Đang trong quãng thời gian đón sinh viên mới, sân trường nhộn nhịp tưng bừng. Trần Tinh Trạch kéo hành lý đi dạo mấy vòng quanh khuôn viên, leo lên một hòn non bộ trồng đầy hoa, nhìn hoa súng trong ao, cười tươi roi rói.

Cậu không hề hay biết, mọi hành vi của cậu đều bị hai người đang đứng trên lầu ký túc xá kế bên trông thấy hết.

Hưởng thụ gió mát đang phát ra từ máy lạnh, Di Khải dựa người bên bậu cửa sổ cắn hạt dưa. Vóc người của cậu ta hơi lùn, dáng rất mảnh mai, ngũ quan trông mềm mại ẻo lả. Đầu bôi đầy keo, mỗi một sợi tóc đều ngay ngắn dán ngược ra phía sau đầu, để lộ vầng trán rộng trơn láng. Lúc cắn hạt dưa, ngón út của bàn tay sẽ tự động vểnh lên, ngón cái và ngón áp út đều đeo nhẫn trang sức.

Tóm lại, một con người ăn diện rất điệu đà.

Tác phong của cậu ta nhàn nhã, mở miệng ra là một đống tiếng Hẹ đặc sệt chết người.

“ $%!$^&@^%^%$!$%!$%!$!#”

(Mi xem cái tên ngu ngốc kia, đầu óc hỏng mất rồi, đứng ngay dưới cái nắng đó mà tham quan.)

Bên cạnh Di Khải là anh bạn chơi từ nhỏ của cậu ta, Lư Tiểu Phi, hai người là hàng xóm lớn lên cùng nhau, giờ đây cùng học chung một trường đại học, cùng một chuyên ngành, được xếp vào cùng một phòng ký túc xá.

Nhìn Di Khải đang còn thảnh thơi rỗi hơi, Lư Tiểu Phi bực mình: “^^%^&$%$!%(^&F^” (Cậu có cách nào dọn dẹp sàn cho sạch sẽ được không rỗi, một đống vỏ hạt dưa như vầy để người ta thấy được thì còn thể thống gì.)

Di Khải vẫn bình chân như vại, Lư Tiểu Phi lại nghiêm túc phê bình: “&^&^@%$^#^$!$!^FGA ^%#&$&@“ (Cậu có phải Gay nữa không vậy, có cách nào đừng mất vệ sinh như vậy hay không!)

Di Khải đảo mắt khinh bỉ, quay đầu qua: “Y@^&$I%(UJQ%$T!“

(Chê tớ mất vệ sinh vậy thì cậu dọn giùm tớ đi, cậu không giúp tớ, tớ sẽ làm nũng cho cậu xem.)

Lư Tiểu Phi lập tức nổi hết da gà da vịt lên.

Đang lúc hai người đấu khẩu xem ai phải đi quét sàn, cửa phòng có tiếng gõ.

Di Khải mở cửa, nhìn thấy người đứng trước cửa, trợn mắt lên.

“Ối, đâu ra một cây cột trụ thế, đứng ngay trước cửa phòng chúng ta rồi.”

Trần Tinh Trạch nhìn tên tí hon đứng trước mặt mình, cười cười với cậu ta, nói: “Tại sao lại là cây cột trụ, không phải mọi người thường sẽ gọi là cây cột đèn sao?”

“Cậu trông tráng kiện hơn cây cột đèn một chút.”

“Đây là 403 đúng không, tớ cũng sẽ ở phòng này, có thể cho tớ vào phòng trước được không?”

Thế là Di Khải mới bừng tỉnh, nghiêng người để cho Trần Tinh Trạch vào trong, “Mời vào mời vào.”

“Bừa bộn thế.” Trần Tinh Trạch vừa trông thấy căn phòng dơ, lập tức chấp hành sứ mệnh làm lao công, cậu buông hành lý, lấy cây chổi từ góc phòng ra, bắt đầu quét tước.

Lư Tiểu Phi nhìn cặp mắt của Di Khải như đang muốn mọc luôn lên người Trần Tinh Trạch, huých huých cậu ta, thì thầm: “Có ý đồ gì đó? Bình tĩnh chút đi.”

Di Khải cười âm hiểm với Lư Tiểu Phi, nói: “Anh trai đáng thương này nhìn gần trông đẹp gớm.” (âm tiếng Hẹ, mình chém 1,2 chữ).

Coi như bận rộn suốt một ngày cho đến khi mặt trời xuống núi.

Để tận nghĩa của một chủ nhà, Di Khải khăng khăng đòi mời Trần Tinh Trạch đi ăn một bữa. Bọn họ tới một quán ăn chuyên nấu các món ăn bình dân Thượng Hải, Di Khải vừa ăn vừa giới thiệu với Trần Tinh Trạch, “Món lươn om dầu ớt này làm rất đúng vị, món ốc cũng ngon, món này là cua nấu rượu, tớ rất thích, nhưng mà nhiều người từ chỗ khác tới thì ăn không quen, cậu thử chút xem?”

Trần Tinh Trạch gắp một càng cua lên nhâm nhi.

“Ngon lắm, rất ngọt.”

Di Khải cười.

Chỗ họ ăn cách Ngoại Than không xa, ăn xong liền kéo nhau ra đó đi dạo.

Bờ sông Hoàng Phố lung linh, giòng nước trôi lựng lờ, tựa như một mỹ nhân thời Dân Quốc đang dạo phố, vài cây bạch quả đây đó làm quạt, bóng những kiến trúc in xuống chính là nét hoa văn trên váy kỳ bào. Sóng nước lấp lánh, bóng nước lưu chuyển, gió sông đưa hương mát lành, không rượu cũng khiến người say.

Trần Tinh Trạch đứng bên bờ sông nghỉ ngơi.

Di Khải đến gần bên cậu, “Lư Tiểu Phi đi vệ sinh rồi.”

“Ừ.”

Di Khải nhìn vào mắt Trần Tinh Trạch, khẽ nói: “Cậu chắc là cùng một loại người như tớ phải không……”

Trần Tinh Trạch không nói gì, Di Khải nói: “Tớ chỉ đoán thôi, lúc trông thấy cậu thì có cảm giác vậy.”

Trần Tinh Trạch cười: “Thế thì cậu đoán đúng rồi.”

Di Khải cũng cười, dựa người vào bức tường đá bên bờ sông, duỗi thắt lưng, “Hê, nếu mà Tiểu Phi nó biết trong phòng có tới hai thằng Gay, thế nào cũng thổ huyết.”

Trần Tinh Trạch ngẩn người ra nhìn giòng nước, do trời nóng, cậu đã đổ rất nhiều mồ hôi, cứ chốc chốc lại phải lau ở cổ.

“Có phải là không quen với khí hậu phương Nam? Cậu sao mà vượt ngàn dặm chạy đến đây học đại học thế, rõ ràng là nhà cậu rất gần Nhạc Viện Trung Anh.”

Trần Tinh Trạch không trả lời, mắt dõi nhìn tháp Minh Châu hồi lâu.

Trần Tinh Trạch cứ thế mà vào chương trình đại học, ra sức học hành, cố gắng nhiều hơn bất cứ ai trong lớp.

Di Khải phát hiện Trần Tinh Trạch có một thói quen thích đi lang thang bên ngoài. Lúc mới bắt đầu cậu ta tưởng rằng Trần Tinh Trạch do vừa tới Thượng Hải, cho nên cảm thấy mới mẻ. Nhưng một học kỳ qua đi, Trần Tinh Trạch gần như đã đi qua bằng hết tất cả mọi ngõ ngách của Thượng Hải, nhưng vẫn tiếp tục lang thang bên ngoài.

“Cậu cứ chạy lung tung suốt ngày làm gì thế hả?” Mỗi lần Di Khải hỏi câu đó, Trần Tinh Trạch đều đáp: “Không có gì, ở yên không được, quen rồi.”

Cuộc sống vẫn lặng lờ trôi qua, Trần Tinh Trạch hễ rảnh một cái sẽ lang thang khắp phố lớn ngõ nhỏ của Thượng Hải. Có khi đang trong kỳ nghỉ, cậu đeo tai nghe, có thể đi nguyên một ngày trời. Giang nắng dãi gió, da của cậu dần dần ngăm đen, cơ bắp dần dần săn chắc, dáng người dần dần rắn rỏi lên. Di Khải đùa rằng, trông Trần Tinh Trạch giống như một học sinh từ ban thể dục hơn là dân làm âm nhạc.

Tuy bị chê bai một cách vô tình như thế, nhưng thật ra, thành thích học tập của Trần Tinh Trạch rất khá, thuộc loại xếp hàng đầu trong khoa. Do từ nhỏ đã thấm nhuần, hơn nữa bản thân cậu cũng nỗ lực, trình độ nghệ thuật của Trần Tinh Trạch rất cao. Năm thứ hai ở đại học, vì cậu tham gia một xã đoàn nên đã viết một loạt những bản nhạc, được đăng truyền trên mạng, trở nên khá phổ biến và nhận được nhiều lời bình luận tốt đẹp.

Vì những bản nhạc đó mà cậu nhận được rất nhiều lời mời hợp tác, đến từ rất nhiều lĩnh vực khác nhau, linh tinh lang tang. Phần lớn đều bị Trần Tinh Trạch từ chối, chủ yếu đặt tinh lực trong phạm vi của mái trường. Mãi cho đến một hôm, cậu nhận được một bưu kiện đến từ “Truyền Thông Quân Văn.” Họ muốn mời cậu hợp tác soạn nhạc cho một phim truyền hình.

“Cái hãng này nó keo kiệt chết bỏ.” Di Khải nhắc nhở cậu, “Bọn họ chuyên môn kéo sinh viên vào làm việc, chính là để cắt giảm chi phí, cậu đừng có để bị gạt.”

Trần Tinh Trạch suy đi nghĩ lại, cuối cùng đồng ý nhận lấy công việc này, bởi vì cậu biết “Truyền Thông Quân Văn” là hãng đã ký hợp đồng với Tống Bách Dương.

Cũng không phải là cậu cưỡng cầu gì nhiều, chỉ cảm thấy có cơ hội tình cờ gặp mặt thì cũng nên thử một chút.

Mãi đến học kỳ sau của năm thứ hai đại học, bộ phim truyền hình mới lẹt đà lẹt đẹt quay xong, bắt đầu giai đoạn hậu kỳ, phối nhạc, lúc đó Trần Tinh Trạch mới thường xuyên được gọi tới công ty để họp.

Ngày nọ, Trần Tinh Trạch dự xong một cuộc họp 5 tiếng đồng hồ dài lê thê, ra khỏi toà nhà của Quân Văn. Ráng hồng giăng kín chân trời, Trần Tinh Trạch không ngồi xe, chọn một con hẻm nhỏ để dạo quanh, hy vọng có thể thanh lọc khí bức bế trong người.

Hẻm nhỏ sâu hun hút yên tĩnh, hai bên đầy những quán cà phê trang nhã và các tiệm bán đồ cũ. Lúc Trần Tinh Trạch đi ngang qua một nhà sách nho nhỏ thì dừng bước. Từ trong tiệm vẳng ra tiếng nhạc nhè nhẹ, là một giai điệu cậu rất quen thuộc —- “Khúc hát người Di-gan” của Sarasate dành cho vĩ cầm.

Trần Tinh Trạch đã từng diễn tấu khúc nhạc này vô số lần cho vô số người nghe. Nhưng đôi khi tình ngờ nghe lại giai điệu quen thuộc này, trong đầu cậu thoắt chốc bay về đến mỗi một đêm ở Thiên Tân. Cậu đã mượn cây đàn vĩ cầm từ một nhạc sĩ chơi dạo lôi thôi lếch thếch, đứng trước một ngôi giáo đường say sưa trình diễn.

Đó là vì lý do gì nhỉ?

Trần Tinh Trạch chậm rãi suy nghĩ, chân tự động tiến vào trong tiệm sách. Phía trong không lớn, người thưa, trên giá sách bày toàn sách tiếng nước ngoài. Trần Tinh Trạch đi sâu vào phía trong cùng, lách qua một cây thông nước rậm rạp xanh tốt, trước một giá CD có trục xoay, rồi trông thấy bóng lưng ấy.

Người nọ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xám nhạt, vạt áo đóng trong quần tây màu đen. Anh rất gầy, thắt lưng dùng lỗ gài cỡ chặt nhất, phía dưới gáy lộ ra những đốt xương sống nho nhỏ, phía sau lưng cũng có thể nhìn thấy xương vai nhô cao. Vai phải của anh khoác một chiếc túi xách messenger vải ca rô, cổ tay đeo đồng hồ, nhìn từ phía sau trông giống như một nhân viên văn phòng vừa uể oải vừa thanh lịch.

Cậu nhớ ra rồi, năm xưa vì sao cậu đã mượn nhạc cụ từ người nghệ sĩ chơi nhạc dạo trên phố……..

Tay của Trần Tinh Trạch đặt lên vai Mễ Thịnh.

Mễ Thịnh ngoái đầu, trông thấy Trần Tinh Trạch, đôi mắt vốn đang tĩnh lặng hơi mở lớn hơn. Mắt của anh vẫn mang hình dáng mà Trần Tinh Trạch hằng quen thuộc, lông mi cũng vẫn mang độ dài cậu hằng quen thuộc, không rậm lắm, nhưng mỗi một sợi đều dài và mảnh như mũi kim.

Lâu ngày gặp lại, nhìn nhau không nói một lời.

Sau chót là Mễ Thịnh cười cười với Trần Tinh Trạch: “ Nhóc Con, đã lâu rồi không gặp.”

Trải rộng 3 năm trời xa cách, Trần Tinh Trạch cuối cùng đã lại được nghe hai chữ “Nhóc Con” ấy từ miệng của Mễ Thịnh, lời gọi bình dị thản nhiên này tạo nên một kích động trong lòng cậu, vượt xa mức độ cậu có thể tưởng tượng.

Mễ Thịnh hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Trần Tinh Trạch đáp: “Em đến Thượng Hải học đại học.”

Mễ Thịnh vô cảm: “Thế à, vậy khéo thật.”

Đâu có khéo.

Trần Tinh Trạch rất muốn nói với người đang đứng trước mặt, chẳng khéo chút nào cả. Cuối cùng cậu thừa nhận, đây là do cậu đã hao tốn hết sạch tâm cơ, đem không biết bao nhiêu mối “tình cờ” thắt chặt lại ở cùng một chỗ, mới miễn cưỡng bện nên được một sợi tơ duyên này.

Cậu nói: “Đúng vậy, khéo thật.”

Mễ Thịnh lại cười nhạt, đảo mắt nhìn về phía cửa tiệm sách, “Em đến mua sách à? Vậy em cứ dạo tiếp nhé, tôi có việc phải đi trước.”

Trần Tinh Trạch tiến tới chắn ngang trước mặt Mễ Thịnh.

“Anh cứ vậy mà đi?”

“Không thì sao?”

Không thì sao?

Trong đầu của Trần Tinh Trạch nổi lên một kích động muốn trói cái con người đang thản nhiên như chả có chuyện gì này lại xong đem nhốt.

“Đưa em phương thức để liên lạc với anh.”

“Em cần phương thức để liên lạc với tôi làm gì?”

“Đưa em.”

Khi hai người đối đầu với nhau, ai không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương cuối cùng sẽ là kẻ bại trận. Mễ Thịnh đưa số điện thoại của mình cho Trần Tinh Trạch, Trần Tinh Trạch phòng hờ trường hợp lỡ may, liền gọi ngay số đó. Di động của Mễ Thịnh đổ chuông, Trần Tinh Trạch cầm lấy, gõ tên mình, lưu vào trong danh bạ.

“Bây giờ tôi đi được chưa?” Mễ Thịnh hỏi.

Trần Tinh Trạch nghiêng người, Mễ Thịnh lách qua cậu, lúc thân thể hai người kề nhau, Trần Tinh Trạch tóm lấy cổ tay của Mễ Thịnh. Mức độ hao gầy của chiếc cổ tay ấy khiến cho cậu không khỏi giật mình.

Mễ Thịnh: “Em làm gì vậy?”

Trần Tinh Trạch: “Anh sẽ không xoá số của em rồi lại biến mất chứ?”

Mễ Thịnh: “Sẽ không, buông tay.”

Trần Tinh Trạch không những không buông tay, mà còn móc di động ra, tận dụng ưu thế của chiều cao mình, chụp một tấm hình của Mễ Thịnh.

Mễ Thịnh hơi hoảng, “Rốt cuộc em muốn làm gì?”

Trần Tinh Trạch: “Anh mà còn biến mất nữa, em sẽ lấy hình của anh đi đăng thông báo tìm người.”

Mễ Thịnh: “Buông tay, có người đang nhìn.”

Trần Tinh Trạch ngoái đầu, nhân viên trong tiệm sách đang thận trọng quan sát bọn họ, “Hai vị khách này, nếu có vấn đề gì xin mời ra ngoài giải quyết.” Chắc là tưởng bọn họ đang có xung đột. Trần Tinh Trạch buông tay, Mễ Thịnh rút tay về, dùng tay kia nắn nắn cổ tay. Trần Tinh Trạch nhận ra mình đã hơi quá kích động, nói một cách áy náy: “Xin lỗi anh, mới rồi em sơ ý, làm anh đau rồi ạ?”

Không đau.

Nhưng Mễ Thịnh không trả lời, thế là Trần Tinh Trạch càng cuống lên.

“Đau thật rồi sao? Không phải em cố ý, để em nhìn xem nào.”

Mễ Thịnh dấu tay ra sau lưng, ngước mắt nhìn Trần Tinh Trạch, con ngươi màu trà không để lộ bất cứ cảm xúc nào, giọng nói cũng bình thản không gợn sóng.

“Vậy bây giờ tôi có thể đi được chưa?”

Trần Tinh Trạch chậm chạp nhường đường, Mễ Thịnh rời đi, Trần Tinh Trạch rượt theo ra đến ngoài tiệm sách, gọi với theo bóng lưng của Mễ Thịnh: “Xin lỗi anh, anh đừng giận! Em sẽ liên lạc với anh sau!”

Mễ Thịnh làm như không nghe thấy, mắt nhìn thẳng về phía trước chân thẳng tiến, anh băng qua một ngã tư đường, lại đi thêm 100m, rồi mới kín đáo ngoái đầu. Sau lưng đã không còn bóng dáng của cậu thiếu niên, anh như bị rút hết sức, tựa lưng vào bức tường đá bên đường, mò tìm thuốc lá từ trong túi áo.

Ngón tay thon gầy bật mấy lần mà không cách nào thuận lợi mồi được lửa.

Mễ Thịnh không hề gạt Trần Tinh Trạch, tối nay đúng là anh có việc. Y theo phân phó của Vệ Khang, anh đến lấy kịch bản từ công ty đưa qua chỗ của Tống Bách Dương.

Tuy Tống Bách Dương là một diễn viên, nhưng không được yêu chuộng lắm, gắng gượng thì mới có việc để làm.

Mễ Thịnh đẩy cửa, Tống Bách Dương đang ngủ, mặt bàn ngập các vỏ chai rượu mạnh. Mễ Thịnh cảm thấy vận khí của mình không tồi, có thể không cần phải nói chuyện với anh ta. Anh đặt kịch bản ở đầu giường, rón rén định rời đi. Không ngờ vừa xoay người, Tống Bách Dương bất chợt thò tay từ trong chăn ra, nắm lấy cổ tay của anh.

Lúc say anh ta không kiểm soát được sức mình, bấm mạnh ngay đúng chỗ khớp xương cổ tay, Mễ Thịnh lập tức bị đau đến đổ mồ hôi lạnh. Thế nhưng khác với ở trước mặt Trần Tinh Trạch, anh không kêu Tống Bách Dương buông tay. Anh hiểu anh ta, anh càng cầu xin, Tống Bách Dương sẽ càng làm mạnh tay hơn.

“Tôi đưa kịch bản đến cho anh.” Mễ Thịnh gắng gượng giữ cho giọng nói mình bình thường, “Vệ Khang dặn anh trước khi tới địa điểm quay phim thì ít nhất phải nhìn qua một lần.”

Tống Bách Dương sa sầm nét mặt.

“Thu xếp lịch trình ra sao, Vệ Khang đã gửi vào trong di động của anh.”

“Cút!”

Tống Bách Dương mất kiên nhẫn quay đầu đi, tiếp tục ngủ.

Mễ Thịnh rời khỏi căn phòng, anh không nghĩ đến việc làm như thế nào để xử lý chỗ cổ tay đang đau, mà lại đi rút di động ra trước tiên, nhìn xem máy có báo gì không. Màn hình vẫn mới toanh không có gì, anh cất về lại. Một khắc khi nhét di động vào trong túi xách, anh chợt nhận ra hành động này của mình có vẻ kỳ lạ. Nén xuống những ý nghĩ đang từ từ đi hoang, anh rảo bước rời khỏi đó.

Về đến nhà, người giúp việc là dì Vương nói với anh, mẹ anh đã ngủ. Mễ Thịnh bước vào phòng mẹ mình, ngồi xuống bên bà, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt bà đang yên giấc.

“Mẹ, mẹ đoán xem hôm nay con đã gặp ai?” Mễ Thịnh thì thầm rất khẽ, “Con đã gặp được tên nhóc con ấy rồi, là cái người con luôn nhắc đến với mẹ……. nhưng có lẽ mẹ cũng không nhớ.”

Trong căn phòng yên vắng, giọng nói của Mễ Thịnh rất bình đạm.

“Con vốn tưởng cả đời này sẽ mãi mãi không gặp lại cậu ấy nữa, cậu ấy nói cậu ấy đến Thượng Hải để học đại học, nhưng Thượng Hải rộng lớn như vậy, bọn con thế mà lại gặp nhau ở trong một tiệm sách nhỏ ven đường, mẹ nói xem có phải quá thần kỳ hay không?”

Mẹ anh vẫn bình yên say giấc, Mễ Thịnh nâng cổ tay, chỗ bị Tống Bách Văn bóp trúng ban nãy đã sưng tấy lên, đang đau nhức râm ran. Nét mặt anh không đổi, giống như đang nhìn cổ tay của người khác vậy. Lâu thật lâu sau, anh cười khẽ một tiếng. “Phải làm sao đây, cậu ấy xuất hiện như thế, sẽ khiến con hiểu lầm rằng ông trời sai cậu ấy đến để cứu con mất.” Nụ cười của anh càng kém tươi hơn so với trước đây, “…… Sao lại có thể được chứ.”

hết chương 31


cái khúc nói tiếng Hẹ, trong bản tiếng Trung là Twentine dùng âm của tiếng Phổ Thông để ghi lại cách phát âm của tiếng Hẹ, có thể thế bên tiếng Việt theo kiểu dùng cách phát âm Quảng Nam hay Nghệ An gì gì đó. Tuy nhiên mình cảm thấy làm vậy vô nghĩa, một truyện tiếng Trung mà đem tiếng địa phương của nước mình ra giễu cũng chả có ích lợi gì, nên mình thế bằng tiếng hành tinh. Dù gì cũng phải cần bản phiên dịch.

Bản tiếng Trung thì Twentine không cắt nghĩa, nên nhiều độc giả la ó kêu sao không hiểu gì hết, về sau có người nói tiếng Hẹ vào comment “dịch” qua bên tiếng Phổ Thông, nên mình bỏ luôn vào bản dịch. Nếu bạn đọc nghĩ thay tiếng hành tinh bằng tiếng địa phương nước mình hay hơn thì nói cho mình biết, mình sẽ suy xét đến việc tìm người “dịch.”

sau khi Lục Hạo bay ra khỏi truyện thì Twentine phải bỏ cái disclaimer this is 90% base on real life events bởi vì đời của Thịnh quá là máu chó:V