Chương 13: Nhân Viên Chuyển Phát Nhanh Mất Tích

Nghe anh ta nói tôi liền biết có chuyện không ổn, vội vàng hỏi anh ta câu này có ý gì.

“Nhân viên giao hàng thứ ba đúng là nữ, nhưng làm chưa đến một tuần thì đã mất tích…” Tần Đại Hữu thương tiếc lắc đầu, cắn một miếng bánh bao, ấp úng rồi nói tiếp: “Người phụ nữ kia mất tích trong khu nhà, anh Chu biết chuyện này bèn báo thẳng cho cảnh sát. Sau khi đến đó, cảnh sát đã lục soát từng nhà trong khu Tử Trúc Lâm, check cả camera nhưng cũng không phát hiện ra gì, ở hiện trường còn có một chiếc xe ba bánh, về phần cô gái kia đi đâu thì cũng không ai biết, đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa tìm thấy cô ấy…”

Tôi hơi sợ hãi nhìn thoáng qua Tần Đại Hữu nói: “Xe ba bánh đó… không phải là cái xe tôi đang dùng chứ?”

“Chính là nó đó.” Tần Đại Hữu gật đầu, nói xong đã ngay lập tức phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn tôi cười rồi nói: “Chiếc xe ba bánh kia không có vấn đề gì đâu, anh đừng để ý quá.”

Đương nhiên tôi không để ý đến chiếc xe ba bánh kia, thật ra thì tôi vẫn lái chiếc xe ba bánh kia bình thường.

Tôi để ý là bởi vì đây là người giao hàng cuối cùng, vốn còn định bắt đầu từ cô gái này, nhưng bây giờ có vẻ như là không được rồi.

Ba người nhân viên giao hàng trước đó, một người chết, một người bị điên, người còn lại thì mất tích.

Trước đây tôi nghĩ tất cả mọi chuyện đều là trùng hợp, nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như thế.

Cơm nước xong xuôi Tần Đại Hữu chuẩn bị đi làm, còn tôi thì đến một giờ chiều mới phải đi, nhìn bóng lưng Tần Đại Hữu, tôi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Tần Đại Hữu vừa rời đi, tôi đã gọi anh ta lại.

“Tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhân viên giao hàng thứ hai đó, người bị vào bệnh viện tâm thần ấy, tên là gì nhỉ? Trương… Trương gì?” Tôi cau mày ra vẻ trầm ngâm một lúc lâu, cũng không định nói ra lí do hỏi chuyện này.

Tần Đại Hữu thấy tôi nói chuyện tốn sức quá, cười ngắt lời tôi: “Cậu ta không phải họ Trương, là họ Thái, tên là Thái Sơn Tuyền.”

“À, tôi cứ tưởng là họ Trương đó.” Thật ra tôi không biết người đó họ gì, sở dĩ tôi nói như vậy là vì để cho Tần Đại Hữu không nghi ngờ tôi.

Tần Đại Hữu tò mò nhìn tôi: “Đang êm đẹp anh hỏi về cậu ta làm gì?”

“Không có gì, ở Tử Trúc Lâm có một ông lão rất thích cậu ấy, còn hỏi tôi cậu ấy thế nào rồi.” Tôi thuận miệng viện một lý do.

Cũng may là Tần Đại Hữu không hỏi gì nhiều, quay người trở về phòng của mình luôn.

Sau khi Tần Đại Hữu rời đi, tôi tiếp tục từ từ ăn bánh bao với dưa muối. Mười phút sau tôi mới ăn xong, nhìn thoáng qua đồng hồ phát hiện ra đã chín giờ ba mươi rồi, cũng đã đến giờ làm ở bưu cục.

Tôi cũng không do dự nhiều nữa, quay về phòng thay quần áo rồi rời khỏi nhà.

Tần Đại Hữu đã từng nói, Thái Sơn Tuyền đảm nhiệm việc giao hàng ở khu Tử Trúc Lâm chưa đến ba ngày đã phát điên rồi, đã điên rồi thì chắc chắn đang ở trong bệnh viện tâm thần, tôi cũng không cần nghe ngóng nhiều bởi vì trong cả thị trấn cũng chỉ có một bệnh viện tâm thần duy nhất, nói không chừng Thái Sơn Tuyền đang bị nhốt ở đó.

Bệnh viện tâm thần tương đối vắng vẻ, lại ở ngoại thành, mà chỗ tôi ở cũng gần vùng ngoại thành, không cách xa bệnh viện tâm thần lắm. Ra khỏi nhà, tôi đón một chiếc taxi ven đường rồi đi thẳng đến bệnh viện tâm thần.

Người lái xe biết tôi muốn đến bệnh viện tâm thần thì tưởng là tôi đến thăm người bệnh, cho nên dừng trước một sạp trái cây ven đường rồi cẩn thận hỏi tôi: “Người anh em, có muốn mua một chút hoa quả đến thăm bệnh nhân không?”

Tôi nghĩ mình và Thái Sơn Tuyền không quen biết gì, cứ như thế mà đột ngột đến tìm cậu ta hỏi chuyện thì cũng không thể đến tay không được. Tôi gật đầu với người lái xe, nói cảm ơn rồi xuống xe mua đại vài loại hoa quả.

Năm phút sau xe taxi dừng lại ở cổng bệnh viện tâm thần.

Người ta thường nghĩ là bên trong bệnh viện tâm thần vô cùng âm trầm và kinh khủng, nghe tiếng hét tê tâm liệt phế khắp mọi nơi, nhưng cũng không hẳn là như thế.

Bệnh viện tâm thần là gì? Còn không phải nơi điều trị và chăm sóc cho những bệnh nhân tâm thần sao? Bởi vì thế, chắc chắn bên ngoài bệnh viện tâm thần cũng rất yên bình, nếu như để cho người nhà bệnh nhân biết người thân của mình đang ở trong một bệnh viện tâm thần âm trầm kinh khủng thì làm gì có ai đồng ý?

Bệnh viện tâm thần này là bệnh viện tâm thần duy nhất của thị trấn này, nhìn bên ngoài cũng không khác bệnh viện bình thường là mấy, ngược lại phong cảnh bên trong còn có vẻ tốt hơn bệnh viện bình thường nhiều.

Muốn vào bệnh viện tâm thần thăm bệnh nhân cần phải đến chỗ bảo vệ đăng ký, đăng ký xong mới có thể vào được.

Trong phòng an ninh có hai bảo vệ đang ngồi, thấy tôi cầm hoa quả đến, liền hỏi tôi đến làm gì.

Tuy tôi ăn nói khá ngay thẳng nhưng đạo lý đối nhân xử thế bình thường đương nhiên tôi vẫn biết. Lúc đến đây tôi đã chuẩn bị thuốc lá rồi, thấy bảo vệ hỏi, tôi vội vàng lấy ra mấy điếu thuốc từ trong bao thuốc.

Thấy bọn họ nhận thuốc lá của tôi, tôi mới híp mắt nói: “Anh trai, tôi đến thăm bệnh nhân.” Nói xong bèn giơ túi hoa quả trong tay lên.

“Thăm bệnh nhân nào, tên gì?” Nhận thuốc của tôi rồi cũng không làm khó tôi nữa, bảo vệ cười một chút rồi hỏi tôi.

Tôi không nghĩ ngợi chút nào liền nói: “Tên là Thái Sơn Tuyền, là bạn học của tôi.”

“Thái Sơn Tuyền?” Bảo vệ hơi sửng sốt một chút.

Thấy tình cảnh này trong lòng tôi căng lên, nhưng vẫn không thể hiện gì mà hỏi: “Thế nào, ông anh. Có vấn đề gì sao?”

Tôi thầm nghĩ sao có thể có vấn đề gì, Tần Đại Hữu nói cho tôi biết cậu thanh niên kia tên là Thái Sơn Tuyền, nếu có vấn đề thì chỉ có thể là do Tần Đại Hữu nói cho tôi một cái tên giả mà thôi.

“Không có chuyện gì cả.” Bảo vệ ngậm điếu thuốc, khoát tay cười nói: “Vừa rồi cũng có người đến thăm Thái Sơn Tuyền, cũng là bạn học của cậu ta, tôi nghĩ là mấy người đến thăm bệnh nhân mà còn đến theo nhóm thế này, ha ha.”

Có người đến thăm Thái Sơn Tuyền? Cũng là bạn học của cậu ta?