Nhìn thấy gói hàng, cả người tôi rùng mình một cái, trong đầu bỗng nhiên ong lên.
Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi.
Niềm hy vọng của tôi đã biến mất không còn chút nào ngay tại thời điểm này, mà chuyện này vốn dĩ không thể tránh khỏi…
Tôi xoay người nhặt gói hàng lên, gói hàng trong tay bị tôi bóp đến mức hơi biến dạng, tôi cắn răng thật chặt, đầu ngón tay cũng bắt đầu trắng bệch.
“Bộp!” Gói hàng bị tôi ném thẳng xuống đất, tôi xông ra khỏi phòng, nhìn khoảng sân vườn yên tĩnh, mở miệng ra gào thét đến tê tâm liệt phế: “Là ai! Rốt cuộc là ai? Có bản lĩnh thì mày xuất hiện cho ông! Chơi ông đây vui lắm hả!”
Khoảng sân im ắng thật lâu, bóng tôi kéo dài dưới ánh sáng từ vầng trăng đang ló dạng.
Thỉnh thoảng, ở nhánh cây bên cạnh vang lên tiếng kêu của ve sầu, giống như ngay cả bọn ve sầu cũng đang cười nhạo sự bất lực của tôi.
Đứng ở trong sân một hồi lâu, tôi mới lấy lại được tinh thần. Tôi hít sâu một hơi rồi quay trở vào phòng, gói hàng bị tôi vứt trên mặt đất cũng không biến mất, cũng không hư hao gì, sửng sốt một lúc, tôi lại nhặt gói hàng lên đi vào phòng và đóng cửa lại.
Tôi ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào gói hàng, địa chỉ trên gói hàng được đánh máy, cũng không có thay đổi gì, nhưng tôi biết gói hàng này không thuộc về vùng Xuyên Tây, nơi thật sự mà nó thuộc về thật ra là âm phủ thành Phong Đô.
Tôi nên làm gì? Chẳng lẽ tôi thật sự phải chuyển gói hàng này đến thành Phong Đô sao?
Đưa đến được hay không tôi không biết, có cách khác hay không tôi cũng không biết, nhưng tôi chỉ biết là nếu gửi đến sẽ phải giải thích những chuyện này, nếu như không gửi thì cũng phải giải thích về chuyện này, có khác cũng chỉ khác ở chuyện thời gian mà thôi.
Di nguyện của ông Trần trước khi chết chính là gửi gói hàng này đi, nếu nó còn ở đây một ngày thì cũng là một ngày ông Trần chưa thể nhắm mắt, cũng có thể là gói hàng này còn ở đây một ngày thì sẽ là một ngày ông Trần còn dây dưa với tôi.
Không hiểu sao gói hàng này lại xuất hiện trước cửa nhà tôi tối nay, tôi nghĩ đây là một sự bắt đầu.
Ngồi trong phòng một thời gian rất lâu, trong đầu tôi chợt nảy ra một lựa chọn rất to gan.
Gói hàng này chuyển đi cũng chết, không chuyển đi cũng chết. Dù sao cũng đều là chết cả, chỉ điều khác biệt duy nhất chính là thời gian chết, nếu vậy thì tôi cũng không thể ngồi chờ chết được, trong thời gian này tôi muốn làm rõ tất cả mọi chuyện.
Thứ nhất chính là vấn đề có liên quan tới việc tôi xuất hiện ở Tử Trúc Lâm.
Thân phận của bác Giang là gì thì tạm thời bỏ qua không nói đến, lúc tiếp xúc tôi phát hiện ra bác Giang cũng không có ý định hại tôi, vậy nói cách khác thì có lẽ bác Giang không thể là giả được.
Bác Giang nói với tôi, vốn dĩ việc tôi xuất hiện ở Tử Trúc Lâm đồng thời nhận công việc chuyển phát nhanh này không phải là do tôi lựa chọn công việc này, mà là không hiểu sao công việc này lại chọn tôi.
Nghĩ theo cách khác thì không chỉ riêng Tử Trúc Lâm có vấn đề, mà tôi cũng có vấn đề! Vấn đề này là gì, ai gây ra những chuyện này tôi cũng không biết, nhưng tôi nghĩ là chẳng mấy chốc tôi sẽ biết được đáp án.
Thứ hai chính là vấn đề liên quan đến Tử Trúc Lâm.
Quy tắc nhất định phải ra khỏi khu Tử Trúc Lâm trước sau giờ, và cả chuyện không cần lo chuyện bao đồng trong khu nhà đều rất kì quái và bất ổn.
Vì sao nhất định phải rời khỏi tiểu khu Tử Trúc Lâm trước sáu giờ, và nếu như không rời đi thì sẽ để lại hậu quả là gì, tôi cũng không biết rõ. Nhưng tôi đã từng trải qua một chuyện, tôi nhớ rõ lần đầu tôi hỏi bác Giang chuyện này, bác đã chỉ cửa lớn của khu Tử Trúc Lâm cho tôi, vốn đang là một cái cửa bình thường, mà lúc xuất hiện trong mắt tôi không hiểu sao lại thành một bức tường cao lấp kín.
Chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Về phần vì sao khôn được lo chuyện bao đồng trong tiểu khu thì nó vẫn còn là một bí ẩn chưa có lời giải đáp, nhưng tôi tin rằng tất cả mọi chuyện đều sẽ có đáp án.
Muốn làm rõ hai chuyện này thật ra cũng không khó, tôi còn nhớ rõ, lúc tôi còn chưa làm việc, Tần Đại Hữu đã nói với tôi.
Trước đó có ba nhân viên đảm nhiệm việc giao hàng khu vực Tử Trúc Lâm, người đầu tiên là một ông chú, nhưng mà đã chết rồi, chuyện này chắc chắn là anh ta không đùa giỡn. Người thứ hai là một thanh niên không lớn tuổi lắm, mà cậu thanh niên này cũng không đến mức như trên, chỉ là phát điên thôi.
Còn người thứ ba thì tôi không biết, nhưng nói đơn giản thì tôi biết được nhân viên thứ ba là một người phụ nữ.
Cả ba người bọn họ đều từng làm công việc này, chắc chắn bọn họ cũng biết chút gì đó, muốn biết thật sự có chuyện gì xảy ra thì tôi chỉ cần tìm bọn họ, chắc chắn có thể tìm được đáp án cho vấn đề này.
Nghĩ đến đây tôi nhẹ nhàng thở phào trong lòng, chuyện trước mắt có vẻ cũng không đến nỗi không có cách giải quyết.
Chỉ là vừa mới thả lỏng chưa được bao lâu, tôi đã không tự chủ được mà bắt đầu lo lắng.
Ba nhân viên chuyển phát nhanh, một người chết rồi, một người điên rồi, người còn lại chưa biết đang như thế nào.
Người chết kia thì không cần nói, chắc chắn tôi sẽ không thể tìm thấy người đó. Còn người bị điên kia thì lại rất dễ tìm, tìm ở bệnh viện tâm thầm chắc có thể tìm ra, nhưng tìm ra rồi thì liệu một người điên có thể trả lời câu hỏi của tôi không? Còn người phụ nữ kia, tôi nghĩ sáng mai có lẽ phải hỏi Tần Đại Hữu cho rõ ràng.
Còn chuyện gói hàng ông Trần để lại thì tôi tạm thời để trong phòng, nghĩ thầm có ném đi đâu thì nó cũng quay lại thôi, thôi thì để ở trong phòng cũng được. Đương nhiên, tôi cũng đã nghĩ đến chuyện phá hỏng gói hàng này, nhưng làm như vậy thì e là tôi khó giữ được mạng sống.
Nằm trên giường được một lúc thì trời đã sáng, tôi có chuyện muốn tìm Tần Đại Hữu nên đương nhiên phải dậy sớm hơn anh ta một chút, tôi liền ngồi dậy, vệ sinh cá nhân xong rồi đi ra ngoài mua bánh bao.
Lúc trở về vừa hay Tần Đại Hữu đang rửa mặt ở bên ngoài.
Thấy tôi cầm bánh bao về, Tần Đại Hữu lập tức nở nụ cười.
Lúc ăn sáng, có vẻ Tần Đại Hữu đã chú ý đến quầng thâm mắt của tôi, thế là bèn tò mò hỏi: “Tối qua anh làm gì thế?”
Trong lòng tôi thầm nghĩ Tần Đại Hữu đúng là ngủ say như chết, tối hôm qua tôi ở trong sân hét to như vậy mà anh ta cũng không nghe thấy.
Tôi tìm cớ trả lời qua loa, sau đó hờ hững hỏi: “Tôi nhớ lúc đầu anh nói với tôi trước kia có ba người phụ trách Tử Trúc Lâm, hai người trước đó gặp chuyện không may, vậy người thứ ba thì sao?”
Lúc nói chuyện, tôi chú ý đến biểu cảm của Tần Đại Hữu, phát hiện ra sắc mặt của anh ta hơi mất tự nhiên: “Đang yên đang lành tự nhiên hỏi chuyện này làm gì?”
“Lúc giao hàng tôi nghe người ta nói nhân viên chuyển phát nhanh trước là nữ, chẳng lẽ nhân viên thứ ba là nữ thật à?” Tôi ra vẻ tò mò nhìn Tần Đại Hữu.
Tần Đại Hữu cũng không có ý định giấu diếm tôi, gật đầu nói với tôi: “Ừ là phụ nữ, nhưng mà cũng là bất đắc dĩ…”