Sáng sớm.
Ở một phòng khách sạn.
Diệp Thần ngồi xếp bằng nhắm mắt điều tức.
Thương thế của hắn đã khôi phục gần hết, nhưng mà lục phủ ngũ tạng lục vẫn cảm thấy có chút đau nhức.
Đây là nội thương, chỉ sợ trong thời gian ngắn thì không khôi phục được.
Diệp Thần cau mày, hắn không nghĩ tới hôm qua đánh Lý Thanh Trạch một quyền mà chân khí phản phệ lại nghiêm trọng như vậy.
Tu đạo một đường chú trọng nhất là tu thân dưỡng tính.
Xem ra về sau không được vọng động như vậy, lần này còn tốt, chỉ là bị chân khí phản phệ làm thương tổn tới lục phủ ngũ tạng.
Lần tiếp theo vận khí không tốt như vậy.
Thậm chí không cẩn thận sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Phun ra một ngụm trọc khí, Diệp Thần yên lặng nghĩ đến.
Trên thực tế, Diệp Thần không biết là lục phủ ngũ tạng của hắn bị chấn thương là do hộ thể cương khí của Lý Thanh Trạch phản phệ.
Hơn nữa còn là cố hết sức để khống chế hộ thể cương khí phản phệ.
Dù sao thì hộ thể cương khí của Tiên Thiên đỉnh phong ngay cả bom đạn hạng nặng cũng không thể làm gì được.
Chớ nói chi là một cái Nội Kình nho nhỏ.
Dưới tình huống bình thường, chỉ cần vào Hóa Kình đều có thể ngưng kết hộ thể cương khí dùng để đối phó với vũ khí nóng.
Bởi vậy dù đây là xã hội hiện đại.
Tồn tại của Tông Sư vẫn là vô cùng được mọi người tôn sùng.
Võ đạo giới tại Hạ Quốc thì Tông Sư như rồng, Tông Sư không thể mạo phạm!
Mà tới được Tiên Thiên thì là tồn tại tựa như Lục Địa Thần Tiên.
Thọ nguyên thêm mấy trăm năm, thậm chí sống trên ngàn năm đều không phải là chuyện ly kỳ gì.
Mà hộ thể cương khí của Tiên Thiên.
Dù chỉ là một đạo phản phệ cũng có thể bắn chết một cái Nội Kình võ giả.
Bởi vậy Lý Thanh Trạch lúc nào cũng cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ không cẩn thận để hộ thể cương khí bắn chết Diệp Thần.
Bất quá đối với Diệp Thần, hắn ngay cả Hóa Kình còn chưa chui vào, đối với Tiên Thiên cảnh thì càng không hiểu rõ.
Tối hôm qua hắn nghe nói Lý Thanh Trạch cũng nhập viện rồi nên cũng không thèm để ý, dù sao hết thảy cũng đều trong dự liệu của hắn.
Chuyện này có thể để cho hắn tạm thời dùng toàn lực để đối phó với Hứa gia.
Bây giờ, trong phòng.
Ngoại trừ Diệp Thần còn có mấy người khác.
Có nam có nữ.
Những người này chính là thủ hạ dong binh tại hải ngoại mà Diệp Thần đưa về, có cái thế lực ở Giang Thành, bây giờ Diệp Thần sử dụng.
“Chuyện để các ngươi làm đã làm xong chưa?”
Diệp Thần nhàn nhạt hỏi.
“Hồi bẩm Long Vương, đã bố trí xong rồi, một cái Hứa gia nho nhỏ không thành vấn đề!”
“Rất tốt!”
Diệp Thần cười lạnh: “Bảy năm trở về, cũng nên để cho bọn hắn nhìn một chút thực lực chân chính của Diệp Thần ta!”
............
Bệnh viện.
Lý Thanh Trạch đang cắn hạt dưa xem phim.
Đột nhiên một dáng người nữ nhân cao gầy, trắng noãn như tuyết, mặc cả người bộ váy màu trắng từ ngoài cửa đi vào.
Là Bạch Ức Tuyết !
Nhìn thấy nữ nhân được Giang Thành cho biệt danh băng sơn nữ tổng giám đốc, Lý Thanh Trạch cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Dù sao tối hôm qua hắn bắt cóc Liễu Băng Nhi, mà Liễu Băng Nhi không chỉ là Tổng giám đốc tiêu thụ của tập đoàn Ức Tuyết, nhân viên của Bạch Ức Tuyết, mà còn là khuê mật của Bạch Ức Tuyết.
Bạch Ức Tuyết tới tìm hắn đòi một cái thuyết pháp cũng là hợp tình hợp lý.
Bất quá nữ nhân này xách theo một rổ hoa quả là có ý gì?
“Ngươi không sao chứ?”
Bạch Ức Tuyết đặt hoa quả xuống đánh giá Lý Thanh Trạch, sau khi nhìn thấy hắn thật sự không có vấn đề gì lớn thì mới yên lòng.
Vừa rồi nàng cũng hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói là Lý Thanh Trạch không bị thương.
Nàng có chút không tin.
Đã nhập viện rồi mà còn không bị thương?
Kết quả bây giờ thấy Lý Thanh Trạch.
Gia hỏa này thật sự là đang diễn trò.
“Không có việc gì, Ức Tuyết, ngươi tới xem ta thật sự là quá tốt rồi, ta biết trong lòng ngươi có ta.”
Lý Thanh Trạch cười nói.
【 Nữ nhân này thế mà thật sự quan tâm ta?】
【 Giả, chắc chắn giả!】
【 nhất định là ta chưa tỉnh ngủ, mặt trời mọc từ hướng tây!】
Nghe được tiếng lòng của Lý Thanh Trạch, lông mày Bạch Ức Tuyết nhíu một cái.
Bất quá nhiều lần như vậy rồi, nàng cũng không tức giận.
“Chuyện ngày hôm qua ta đã biết rồi, Liễu Băng Nhi là cô gái hiền lành, về sau ngươi cũng đừng lại khi dễ nàng.”
Nghĩ nghĩ.
Bạch Ức Tuyết vẫn là mở miệng nói.
Mặc kệ Lý Thanh Trạch là đang diễn trò hay là vì nguyên nhân gì, nàng thật sự không hi vọng nhìn thấy Liễu Băng Nhi thiện lương như vậy, tính tình mềm mỏng như vậy bị khi dễ.
【 Ta nào có khi dễ nàng, tối hôm qua nàng còn khi dễ ta, aiza, nụ hôn đầu tiên của ta......】
Thần sắc Lý Thanh Trạch đau thương, nhưng ngoài mặt vẫn lập tức thừa nhận sai lầm: “Thật xin lỗi, Ức Tuyết, chuyện tối ngày hôm qua là lỗi của ta, sẽ không tái phạm nữa.”
Lời nói của nữ thần thì liếm cẩu nào dám không nghe.
Bất quá trong kịch bản, Bạch Ức Tuyết cũng nói với hắn như vậy, nói hắn không nên làm khó Liễu Băng Nhi.
Ân, nói như vậy hẳn là kịch bản vẫn như bình thường.
“Biết thì tốt......”
Bạch Ức Tuyết gật đầu một cái, nhưng nghe tiếng lòng của Lý Thanh Trạch, lông mày vẩy một cái.
Nụ hôn đầu của ngươi?
Đến cùng tối hôm qua các ngươi phát sinh ra chuyện gì?
Bạch Ức Tuyết có chút bực bội, thần sắc nhìn Lý Thanh Trạch lại càng thêm lạnh nhạt.
Ân, chính là ánh mắt này.
Băng sơn nữ tổng giám đốc này mới đúng.
“Công ty của ta có chút việc, ta đi trước, ngươi cứ nghỉ ngơi a!”
Để lại một câu nói, Bạch Ức Tuyết trực tiếp rời đi.
Tình cảm của nàng bây giờ đối với Lý Thanh Trạch vẫn còn có chút mơ hồ, ở lại thì nàng cũng không biết nên nói cái gì.
Đối với chuyện này, Lý Thanh Trạch đương nhiên không có giữ lại.
Hắn ước gì nữ nhân này đi nhanh lên.
Có biết làm liếm cầu mệt lắm không?
Bất quá sau khi Bạch Ức Tuyết rời đi, lại thêm một nữ nhân vào trong phòng bệnh.
Một thân váy đỏ, mặt mũi như vẽ.
Là Tần Khả Khanh!
Cả người Lý Thanh Trạch tê.
Bạch Ức Tuyết đến thì là bên trong nội dung cốt truyện.
Nhưng Tần Khả Khanh ngươi cái yêu tinh này tới xem náo nhiệt làm gì, không có phần diễn của ngươi nha!
“Thanh Trạch, như thế nào, không chào đón ta sao?”
Tần Khả Khanh chớp chớp mắt, hừ một tiếng.
“Đừng kêu thân mật như vậy, Tần tiểu thư, quan hệ của chúng ta còn không có tốt như vậy?”
Lý Thanh Trạch lắc đầu, thực sự là hắn đỡ không nổi cái yêu tinh này.
“Phải không?”
Tần Khả Khanh cười một dạng như hồ ly “Bây giờ thì không có, lát nữa liền có a......”
-
-
-
-
-
Thật sự là nay ta định sủi thêm bữa nữa nhưng mà mọi người hối quá nên ta cũng ráng lết cái xác ta dậy để ra chương a
Thêm chuyện nữa là đừng hối ta về sắc nữa a, ta bị áp lực lắm 🥲
Ta lỡ để sắc rồi nên hết cứu
Truyện cũng chưa tới đoạn sắc a
Kĩ năng viết sắc của ta không ổn lắm