Không sai.
Lúc này Lâm Thanh Ảnh đang trừng trừng nhìn chằm chằm Lý Thanh Trạch.
Tên hỗn đản này.
Chuyện đêm hôm đó vẫn làm nàng canh cánh trong lòng.
Gia hỏa này lại giả vờ.
Sau đó còn bóp ngực nàng!
Cái này có thể nhịn sao?
Gia gia có thể nhịn, nãi nãi cũng không thể nhẫn!
Lâm Thanh Ảnh biểu thị rất tức giận, nhưng hai ngày nay cũng không có cơ hội tiếp xúc với Lý Thanh Trạch, cũng không thể trắng trợn tìm phiền phức cho hắn a!
Cũng may đêm qua nàng nghe được tiếng lòng của Lý Thanh Trạch.
Biết hắn sẽ xuất hiện ở đây, hơn nữa bên trong tiếng lòng của hắn cũng không có phần diễn của mình!
Cho nên.
Lâm Thanh Ảnh nghĩ nghĩ, cảm giác mình có thể không chút kiêng kỵ xuất hiện tại đây!
Nếu không thì làm gì có chuyện quản lí khách sạn mới báo cảnh sát mà chưa tới vài phút nàng liền mang theo người tới.
Chẳng lẽ cảnh sát chờ ở cửa sao?
Đúng.
Không sai.
đúng thật là nàng mang theo người chờ ở chỗ cách khách sạn không xa.
Lâm Thanh Ảnh cảm giác mình rất thông minh!
Bất quá bây giờ vẫn phải làm chính sự trước, đợi lát nữa lại đến chậm rãi thu thập tên hỗn đản Lý Thanh Trạch này!
............
Bây giờ.
Một đám cảnh sát vây quanh Diệp Thần đều rất khẩn trương.
Từ tình huống hiện trường đến xem thì không thể nghi ngờ, gia hỏa này rất nguy hiểm.
Hai tên vệ sĩ cường tráng đều bị hắn đánh ngã trên mặt đất, ngay cả cái bàn còn bị đập nát, người này tuyệt đối không thể coi thường.
Hơn nữa trong tay hắn còn có một con tin.
Con tin này lại còn là Hứa gia đại thiếu, bọn hắn không thể không cẩn thận.
“Bây giờ lập tức hai tay ôm đầu, ngồi xuống không được nhúc nhích!”
Một nhân viên cảnh sát nghiêm khắc cảnh cáo nói.
Diệp Thần nhíu nhíu mày, lại không để ý đến.
Bất quá những cảnh sát này xuất hiện làm hắn không thể giết chết Hứa Văn vào đêm nay.
Không sai.
Hắn vừa rồi thật sự động sát tâm, thật sự là bởi vì 7 năm trôi qua, gặp lại Hứa Văn này là kẻ cầm đầu làm hại Diệp gia hắn bị huỷ diệt.
Hận ý trong lòng làm cho hắn không thể nào tha thứ.
Cộng thêm quanh năm làm dong binh ngoài chiến trường, giết người đối với hắn là chuyện bình thường.
Nhưng bây giờ hắn đã thoáng tỉnh táo một chút rồi, hắn lại cảm thấy may mắn vì những cảnh sát này xuất hiện kịp thời.
Hắn muốn giết Hứa Văn!
Nhưng đây là Hạ quốc.
Về tới đô thị, tác phong làm việc cũng không thể giống như ở ngoài chiến trường trước kia nên phải cố kỵ luật pháp của Hạ quốc.
“Cảnh cáo lần nữa, bây giờ lập tức ôm đầu, ngồi xuống không được nhúc nhích!”
Nhìn thấy Diệp Thần không có động tác, nhân viên cảnh sát kia lại nghiêm nghị cảnh cáo.
Lâm Thanh Ảnh đi tới, tay phải yên lặng đặt lên bên hông.
Nàng đang suy nghĩ, đến lần cảnh cáo thứ ba có nên cho gia hoả này một viên đạn hay không.
Chỉ là, nhìn thấy Lâm Thanh Ảnh xuất hiện, Diệp Thần lại ngoan ngoãn đưa hai tay lên ôm đầu ngồi xổm xuống, tiểu động tác vừa rồi của Lâm Thanh Ảnh đã bị hắn thấy.
Nữ cảnh sát này thế mà lại nghĩ muốn bắn hắn?
Bất quá.
Tính cách này, hắn rất thích.
Khoé miệng Diệp Thần nở nụ cười, ánh mắt nhìn lên người Lâm Thanh Ảnh mấy lần.
Lần trước chẳng qua là cảm thấy Lâm Thanh Ảnh này tướng mạo lãnh diễm, rất xinh đẹp, là đại mỹ nữ khó gặp, vô thức cảm thấy nữ nhân như vậy chỉ nên thuộc về hắn.
Mà lần này, loại cảm giác này của hắn càng thêm mãnh liệt.
Nữ hoa khôi cảnh sát này, hắn coi trọng!
Nhất định phải thuộc về Diệp Thần hắn!
“Tiểu Lý, đem người này áp giải lên xe cảnh sát, mang về!”
Lâm Thanh Ảnh lạnh lùng phân phó.
Lại là loại ánh mắt này!
Tên Diệp Thần này, loại ánh mắt này làm cho nàng rất ghét, từ nội tâm cảm thấy ác cảm, làm cho nàng cảm thấy còn đáng ghét hơn Lý Thanh Trạch!
Xem ra cần phải tìm cơ hội để cho hắn ăn một viên đạn!
“Đúng rồi!”
Ánh mắt Lâm Thanh Ảnh quét qua một vòng, khóe miệng cong một cái: “Những người ở trong đại sảnh, tất cả đều là nhân chứng, cũng đưa về hết.”
“A!”
Nhân viên cảnh sát ở một bên nghe được lời nói của Lâm Thanh Ảnh mắt trợn tròn.
Phải biết, tiệc rượu hôm nay cơ hồ tất cả đều là tầng lớp thượng lưu của Giang Thành, trong tay nắm lấy năng lượng không nhỏ.
Nếu đều đưa toàn bộ về đồn, cục trưởng e rằng sẽ phát điên.
“Lâm đội trưởng, nghiêm túc sao?”
“Làm sao, ta giống như đang đùa lắm à?”
Lông mày Lâm Thanh Ảnh nhíu một cái, âm thanh lạnh lẽo.
Tiểu cảnh viên không dám nói lời nào nữa, chỉ có thể dựa theo sự phân phó của nàng mà làm.
Trong lúc nhất thời, nghe được muốn đưa tất cả người trong đại sảnh về đồn, rất nhiều người cũng không muốn.
Nói đùa cái gì!
Bọn họ có thân phận gì, nếu bị đưa vào cục cảnh sát thì mặt mũi còn để ở đâu được nữa!
Lý Thanh Trạch cũng cười.
Lâm Thanh Ảnh này dung mạo xinh đẹp, hơn nữa tạo hình còn là ngự tỷ lạnh lùng xinh đẹp, mấu chốt nhất là vị ngự tỷ lãnh diễm này ngực rất lớn.
Nhìn cũng rất thoả mãn con mắt!
Quả nhiên.
Ngực lớn vô não!
" Vị tiên sinh này, đi thôi!”
Lâm Thanh Ảnh đi tới trước mặt Lý Thanh Trạch, ngữ khí bất thiện nói: “Ta nghi ngờ ngươi có quan hệ rất lớn với tràng mâu thuẫn phát sinh tối nay, cho nên cần ngươi theo ta về cục cảnh sát điều tra một chút, hy vọng ngươi phối hợp.”
A!
Ha ha!
Ngươi, nữ nhân này, thì ra là mang thù!
Lý Thanh Trạch cũng không kháng cự, khá phối hợp nói: “Không có vấn đề, cảnh sát tỷ tỷ là nhất, tỷ tỷ số hai không ai số một"
Cái này còn được!
Lâm Thanh Ảnh ngạo kiều hừ một cái!
Một bên.
Tần Khả Khanh cùng với Bạch Ức Tuyết lại yên lặng nở nụ cười, nhịn không được nhìn Lâm Thanh Ảnh nhiều lần.
Chính xác.
Đạo lý rất chính xác......
Chú ý tới ánh mắt của hai người, Lâm Thanh Ảnh cảm giác có gì đó không đúng.
Nàng nhìn xuống bộ ngực của mình, rất nhanh sau đó liền phản ứng lại.
Tên hỗn đản này lại trêu chọc nàng!