Bất quá tất nhiên là Tần Khả Khanh không nghe lời hắn kêu gọi.
Vẫn cứ thờ ơ.
Được rồi được rồi.
Ngược lại cũng là chuyện không liên quan đến hắn.
Thích thế nào liền như vậy đi
Lý Thanh Trạch biểu thị mệt lòng, yên tâm cắn hạt dưa, đoạn nội dung cốt truyện này cũng không ảnh hưởng gì tới hắn.
Tần Khả Khanh ở bên cạnh cắn hạt dưa, yên lặng liếc mắt.
Hừ!
Ta liền không đi, thế nào !
Ngươi có bản lĩnh thì cắn ta đi!
gia gia cũng chỉ bảo nàng đưa Diệp Thần vào, bây giờ có chuyện gì thì cũng không liên quan đến nàng!
Mà Bạch Ức Tuyết một bên cũng đang cầm một nắm hạt dưa như Tần Khả Khanh thì lâm vào trầm tư.
Lúc trước bởi vì chuyện Liễu Băng Nhi, nàng suy đoán ngoài người có thân phận nữ chính có lẽ không nghe được tiếng lòng của Lý Thanh Trạch.
Nhưng hiện tại xem ra nàng rất có thể là suy đoán sai .
Nếu như theo kịch bản mà Lý Thanh Trạch nói, Tần Khả Khanh kia thiết lập nhân vật có liên quan rất lớn.
Cho nên.
Nàng hẳn là có thể nghe được?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Bạch Ức Tuyết yếu ớt, tựa như đang tự hỏi cái gì.
............
“Tiểu tử, ta hỏi ngươi đâu? Ngươi làm thế nào trà trộn vào được?”
Giữa đại sảnh.
Hứa Văn vẫn vênh váo tự đắc nhìn Diệp Thần, không biết như thế nào, vừa nhìn thấy người này, hắn cảm giác trong lòng khó chịu, muốn đuổi hắn ra ngoài.
Mà bình thường hắn cũng là tên thiếu gia hoàn khố, loại sự tình ỷ thế hiếp người này cũng đã làm không ít.
Bởi vậy, một việc nhỏ như vậy đối với hắn mà nói thì không tính là cái gì.
“Ngươi thì tính là cái gì, cũng xứng chất vấn ta?”
Lại không nghĩ rằng câu nói tiếp theo của Diệp Thần làm Hứa Văn thẹn quá hoá giận.
Nhìn chằm chằm người trước mắt này, lửa giận trong mắt Diệp Thần không ngừng lớn, chính là người này, làm hại Diệp gia hắn bảy năm trước cửa nát nhà tan.
Tài sản bị thôn tính, phụ mẫu buồn bực sầu não mà chết.
Ngay cả tiểu muội đến nay tung tích không rõ!
“Ta tính là thứ gì!”
Hứa Văn một mặt tàn khốc, đã rất lâu rồi không người nào dám nói chuyện với hắn như thế này !
“Ta cho ngươi biết, ta là người ngươi không chọc nổi!”
“Bây giờ, lập tức cút ra ngoài cho ta!”
Ba ——
Ngay khi Hứa Văn trang bức xong, đột nhiên một cái tát thẳng vào mặt của hắn.
Hứa Văn bụm mặt, không dám tin.
Gia hỏa này.
Vừa rồi dám đánh hắn!
Mà theo âm thanh của một tát này vang lên.
Giờ khắc này mọi người tại đây đều ngẩn ngơ, không khí trong nháy mắt an tĩnh mấy giây!
Có kẻ đánh người ở trong tiệc rượu?
Hơn nữa còn là một tiểu tử không có danh tiếng gì đánh Hứa gia đại thiếu!
Tiểu tử này xong!
Đây là ý nghĩ của tất cả mọi người.
Đương nhiên ngoại trừ một bàn.
Đó chính là 3 người Lý Thanh Trạch, Bạch Ức Tuyết cùng Tần Khả Khanh.
Mặc dù Tần Khả Khanh không đứng ra, nhưng kịch bản phát triển lại không có bao nhiêu thay đổi.
Diệp Thần vẫn là xung đột với Hứa Văn.
Lý Thanh Trạch cắn hạt dưa, âm thanh vỏ hạt dưa nứt ra vào lúc đại sảnh đang yên tĩnh phá lệ thanh thuý.
Đại ca, ngươi chú ý một chút chứ.
Ngươi thật sự coi là đang xem phim sao!
Ngươi bây giờ cũng là người trong vai diễn nha!
Chú ý phối hợp một chút chứ, tu dưỡng bản thân của vai quần chúng đâu!
Bạch Ức Tuyết cùng Tần Khả Khanh đều lặng yên không tiếng động liếc Lý Thanh Trạch một cái.
Vừa rồi.
Các nàng đều ăn ý buông hạt dưa xuống.
Không nghĩ tới gia hỏa này vẫn tiếp tục cắn!
Cũng may một tiếng tét của vỏ hạt dưa này cũng không ảnh hưởng mấy đến bầu không khí.
Bị Diệp Thần cho một bạt tai.
Hứa Văn tất nhiên là vô cùng phẫn nộ, hắn chỉ vào Diệp Thần tức giận nói: “Ngươi lại dám đánh ta, ngươi biết ta là ai không! Hôm nay! Ta muốn ngươi chết! Ai cũng không thể bảo vệ được ngươi!”
Tiếng nói rơi xuống.
Hứa Văn nhìn về phía hai tên vệ sĩ cách đó không xa, quát ầm lên: “Hai tên phế vật các ngươi còn lo lắng cái gì, đánh gãy hai chân của hắn cho ta!”
Với thân phận của Hứa Văn.
Khi vào buổi tiệc rượu thương nghiệp này tất nhiên là mang theo vệ sĩ.
Không chỉ là Hứa Văn, kỳ thực Lý Thanh Trạch cùng Tần Khả Khanh cũng mang theo vệ sĩ.
Dù sao với thân phận của bọn hắn, tham gia buổi tiệc rượu thương nghiệp này nhất định phải để ý phô trương.
Bởi vì bọn hắn đại diện không chỉ là cá nhân mà còn là gia tộc ở sau lưng.
Mà Bạch Ức Tuyết lại khác biệt.
Nàng đại diện chính là nàng, hoặc có lẽ là tập đoàn Ức Tuyết.
Giữa đại sảnh.
Nghe Hứa Văn gào thét.
Hai tên vệ sĩ lúc này mới kịp phản ứng, một tên rút ra một cây côn, trực tiếp đi về hướng Diệp Thần!
Hơn nữa không chút do dự nện côn xuống!
Tốc độ nhanh đến cực hạn!
Nhìn cũng biết hai tên vệ sĩ này cũng là người luyện võ.
Một côn này nếu đánh trúng người, tuyệt đối sẽ mất đi sức chiến đấu!
Hai vệ sĩ này hiểu rất rõ, Hứa Văn bị thương là lỗi của bọn hắn.
Nếu như không làm cho Hứa Văn hả giận.
Chén cơm của bọn họ quả thật là không giữ được!
-
-
-
-
-
Đọc đến tận chương này rồi thì ta đoán các ngươi cũng biết ta định nhắc gì rồi chứ....