Chương 11: Hâm mộ chân đều mềm nhũn

“Đủ rồi, Diệp Thần, đừng đánh nữa.”

Nghĩ nghĩ.

Liễu Băng Nhi vẫn là quyết định mở miệng.

“Hừ, cút đi!”

Diệp Thần có chút nghi hoặc.

Nhiều năm như vậy không gặp, Liễu Băng Nhi thế mà liếc mắt một cái liền nhận ra chính mình?

Bất quá sau khi nghe được Liễu Băng Nhi âm thanh, hắn vẫn là là lập tức liền thu tay lại.

Một cước đá vào trên thân gã đại hán đầu trọc, thản nhiên nói: “Về sau đừng có để cho tiểu gia trông thấy các ngươi, bằng không thì gặp lần nào thì đánh lần đó!”

“Vâng vâng! Cảm tạ đại ca hạ thủ lưu tình, cảm tạ đại ca hạ thủ lưu tình!”

Bọn người Gã đại hán đầu trọc hoàn toàn không dám cãi lại.

Sưng mặt sưng mũi, vội vàng liền lăn một vòng chạy đi.

Trong nội tâm lại là hạ quyết tâm.

Về sau cũng không còn dám trang bức.

Sẽ bị trời đánh đấy!

“Ngươi sao rồi Liễu đồng học, không có sao chứ?”

Diệp Thần quay đầu lại, lộ ra một nụ cười tà mị tới.

Liễu Băng Nhi sững sờ.

Không biết như thế nào.

Có lẽ là bởi vì đã sớm biết mình sẽ gặp anh hùng cứu mỹ nhân, bây giờ nhìn thấy Diệp Thần khóe miệng dương nụ cười lại cảm thấy có chút nực cười.

Bất quá trên danh nghĩa vẫn là Diệp Thần vừa xuất thủ cứu nàng.

Cho nên do dự một chút, Liễu Băng Nhi vẫn là lên tiếng nói: “Cảm tạ, ta không sao.”

Tại trong nguyên bản nội dung cốt truyện.

Diệp Thần là bởi vì Diệp gia hủy diệt, cho nên cao trung cũng không có học xong liền rời đi Giang Thành.

Tất cả mọi người đều cho là Diệp Thần đã chết rồi.

Kể cả Liễu Băng Nhi cũng vậy.

Cho nên tại tình huống lúc này được nhìn thấy Diệp Thần một lần nữa, Liễu Băng Nhi vô cùng kích động, hỏi thăm Diệp Thần mấy năm này đều đi đâu.

Đồng thời mời hắn đi vào nhà mình ngồi một chút.

Nhưng bây giờ.

Liễu Băng Nhi nói xong cảm tạ sau đó liền không có mở miệng.

Âm thanh trong đầu xuất hiện làm cho nàng cảm thấy thế giới này có chút kỳ huyễn.

Đối với người xuất hiện ở trước mắt, thân phận hình như là “Nhân vật chính” Diệp Thần, theo bản năng có chút bài xích.

Thế là.

Bầu không khí lập tức trầm mặc xuống.

“Đã lâu không gặp, không mời ta tới nhà chơi một chút?”

Một lúc lâu sau vẫn là Diệp Thần chủ động mở miệng phá vỡ trầm mặc.

“A...... Vậy được rồi......”

Mỗi người đều có lòng phản nghịch.

Liễu Băng Nhi cũng giống như vậy, nàng vốn là muốn làm ngược lại kịch bản mà tiếng lòng của Lý Thanh Trạch thảo luận, không mời Diệp Thần vào nhà, thậm chí thái độ đối với hắn còn có chút lạnh nhạt.

Lại không nghĩ rằng, Diệp Thần sẽ chủ động mở miệng.

Mặc dù đối với Diệp Thần có chút bài xích.

Nhưng đối phương đích thật là bạn học thời cao trung, Liễu Băng Nhi không tốt trực tiếp cự tuyệt.

Cộng thêm vừa rồi.

Mặc kệ những người kia có phải là thật hay nói đùa.

Diệp Thần đích thật là trên danh nghĩa cứu mình.

Nàng nếu trực tiếp cự tuyệt sẽ quá cứng nhắc.

Không tốt lắm.

Nói cho cùng cũng chính là Liễu Băng Nhi tính tình mềm mỏng.

Nếu là tính cách của Bạch Ức Tuyết hoặc Lâm Thanh Ảnh, dưới loại tình huống này trăm phần trăm sẽ cự tuyệt.

Dù sao đêm qua, tại lúc Bạch Ức Tuyết nguy nan trong tay Lý Thanh Trạch, Diệp Thần xông pha cứu thì Bạch Ức Tuyết cũng là không chút khách khí đuổi hắn xuống xe!

Nhưng Liễu Băng Nhi thì không.

Nhân vật nữ chính này nha.

Mặc dù tên mang theo một từ băng, nhưng kỳ thật nàng không lạnh, tính cách mềm mỏng cực kỳ.

............

Phong Diệp nhà trọ.

Liễu Băng Nhi đưa Diệp Thần về tới chỗ ở của nàng, là một dãy trọ độc thân ở trung tâm, hai phòng ngủ một phòng khách một nhà tắm.

Liễu Băng Nhi năm nay 25 tuổi.

Tốt nghiệp đại học cách đây 3 năm.

Có thể ngồi trên vị trí tổng kiểm soát tiêu thụ tập đoàn Ức Tuyết, đã coi như là năng lực cực kỳ xuất chúng.

Ở trong đó.

Cũng có một điểm là nàng và Bạch Ức Tuyết quan hệ rất tốt.

Nhưng nói cho cùng.

Mới vừa tốt nghiệp 3 năm, nàng cũng không có tích góp được bao nhiêu tiền.

Tại cái này tấc đất tấc vàng trung tâm thành thị Giang thành, cũng chỉ có thể thuê phòng ở.

Nhìn thấy một màn này.

Quan sát một chút căn nhà trọ độc thân này, Diệp Thần nhíu nhíu mày, mở miệng nói: “Liễu đồng học, ngươi bây giờ vẫn là thuê phòng ở?”

“Ân, Giang Thành giá phòng mắc như vậy, ta cũng mua không được nha.”

Liễu Băng Nhi cười khổ.

Đừng nhìn phòng làm việc của nàng ngăn nắp xinh đẹp, nhưng dù là là nàng cao cấp như thế, cũng không sánh được trong Giang Thành một cái nhà bình thường.

Mỗi người mấy bộ phòng.

Tiền thuê nhà một tháng còn cao hơn tiền lương của nàng làm việc mệt gần chết một tháng.

Chớ nói chi là những thế gia công tử phú nhị đại của Giang Thành !

Nàng thật ra hâm mộ chân đều mềm nhũn.

“Đúng, ta nghe nói ngươi làm việc tại một tập đoàn mỹ phẩm?”

Diệp Thần biết rõ còn cố hỏi.

Hắn tại Ức Tuyết tập đoàn làm bảo vệ, đối với chuyện Liễu Băng Nhi tại tập đoàn Ức Tuyết làm tổng kiểm soát tiêu thụ, thật ra đã sớm biết.

“Ân.”

Liễu Băng Nhi gật đầu một cái.

“Ta chỗ này có một tờ công thức điều chế mỹ phẩm trú nhan đan, ngươi đưa cho người của bộ phận kỹ thuật nhìn, bọn hắn biết hàng, đủ ngươi đổi được một căn biệt thự lớn tại trung tâm Giang Thành.”

Diệp Thần tà mị nở nụ cười.

Nói xong.

Từ trên khay trà phòng khách lấy tới một tờ giấy ăn, sau đó dùng bút viết lên trên mấy dòng chữ, đưa cho Liễu Băng Nhi.

“Nhớ kỹ, ngươi đưa cho người của công ty các ngươi nhìn xong, thấp hơn 100 triệu, tuyệt đối đừng bán!”

Diệp Thần lại là căn dặn một phen.

Đồng thời chuẩn bị kỹ càng, cho là Liễu Băng Nhi sẽ cho rằng hắn đang khoác lác, đến lúc đó chính mình mới thật tốt trang bức một cái.

Mấy năm không thấy.

Hắn Diệp Thần cũng không phải là Diệp Thần của trước kia!

Nhưng để cho hắn có chút bất ngờ là Liễu Băng Nhi sau khi nhìn thấy hắn viết ở trên khăn giấy cách điều chế, sắc mặt cũng không có cái gì dao động.

“Thật xin lỗi, ta không cần.”

Càng làm cho hắn có chút sững sờ là.

Liễu Băng Nhi mặc dù không có chất vấn hắn tính chân thật của công thức này mà là mở miệng cự tuyệt hắn.

-

-

-

-

-

- Ây za ta nói rồi mà, dịch giả ngươi vì sao ngoan cố như vậy, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn tiếp tục ra chương, ngươi nhìn xem gục xuống giường như vậy khác gì cái xác chết không?

- Nè nè, ngươi đừng trách ta nha, ta ra chương là bởi vì ta quá yêu độc giả của ta a, độc giả yêu mến cho ta thêm bình luận đi, với cả phải thật tốt ôm ta nha hâhha

- Xuỳ, ta nhổ vào mặt, ngươi có còn liêm sỉ không hả, còn dám đòi độc giả ôm ngươi, mau cút đi ngủ cho ta, thôi được rồi, để bổn đại gia ôm ôm ngươi...

- Không a, cứu mạng, cứu mạng a, cứu... ai đó cứu ta a, ta không muốn bị tên chết bầm này ôm đâuuuu aaaaaaaaaaa