Chương 10: Ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt

Bất quá 90 điểm cũng coi như là hợp lệ.

Lý Thanh Trạch cũng lười truy cứu.

Đúng!

Lý Thanh Trạch lại nghĩ tới một sự kiện.

“Hệ thống, ta cảm giác Lâm Thanh Ảnh có vấn đề nha, lúc đầu bên trong nội dung cốt truyện, nàng không có sớm như vậy ra diễn, càng kỳ quái hơn chính là, nàng lại còn nói muốn giết chết nhân vật chính?”

“Nếu như...... Ta nói là nếu như, nếu nàng giết chết nhân vật chính, vậy thì sẽ không liên quan đến ta a?”

“Túc chủ yên tâm, đối với sự cố xuất hiện ngoài kịch bản, ý chí của thế giới này sẽ tự sửa chữa, túc chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đóng vai của mình là được rồi.”

“Được rồi!”

Lý Thanh Trạch gật đầu một cái.

Một cái thế giới không thể có hai chiếc lá cây hoàn toàn giống nhau được, cũng giống như vậy.

Mặc dù là lại diễn một lần nữa.

Nhưng chắc chắn cũng không thể nào giống như đúc kiếp trước.

Sắp đặt lại thời gian nữ chính ra diễn cũng là điều bình thường.

Hắn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi.

Lập tức.

Một bên hưởng thụ Tiểu Ảnh Tiểu Linh xoa bóp, một bên bắt đầu đối với nhiệm vụ đóng vai ngày mai đọc lại một chút:

【 Ngày mai...không đúng, hẳn là vào đêm nay.】

【 Diệp Thần sẽ gặp được mỹ nữ tổng kiểm soát tiêu thụ của tập đoàn Ức Tuyết, là mỹ nữ thứ hai của toàn bộ tập đoàn Ức Tuyết, Liễu Băng Nhi!】

【 Diễn ra chính là anh hùng cứu mỹ nhân!】

【 Mà Diệp Thần và Liễu Băng Nhi nguyên bản là học chung thời cao trung, cho nên sau khi Diệp Thần đưa Liễu Băng Nhi về đến nhà, nàng sẽ mời hắn đi vào ngồi một chút.】

【 Đương nhiên, nội dung cốt truyện này không có quan hệ gì với ta.】

【 Buổi tối hôm nay, sau khi Diệp Thần cứu được Liễu Băng Nhi, hắn sẽ đưa cho Liễu Băng Nhi một phần công thức chế tạo mỹ phẩm Trú Nhan đan, đồng thời cùng Liễu Băng Nhi đưa đến tập đoàn Ức Tuyết.】

【 Dù sao tập đoàn Ức Tuyết bây giờ gặp phải áp lực cạnh tranh rất lớn, hôm nay Bạch Ức Tuyết thu mua một phần công thức mỹ phẩm thất bại, đang gấp giống như kiến bò trên chảo nóng!】

【 Ngày mai sau khi nhận được công thức chế tạo mỹ phầm Trú Nhan Đan thì ngay lập tức như nhặt được chí bảo!】

【 Mà ta!】

【 Lúc này cũng sẽ mang theo một công thức chế tạo đắt đỏ mới vừa mua được đưa tới cửa cho Bạch Ức Tuyết!】

【 Kết quả tất nhiên là bị đùng đùng đánh mặt!】

【......】

............

Một bên khác.

Một chỗ hẻm nhỏ đen như mực.

Một cô gái xinh đẹp mặc váy màu xanh nhạt đang đi tới, đang trở về căn phòng thuê của mình.

Nhưng đi tới đi tới.

Nàng lại bỗng nhiên ngừng.

“Ta sẽ gặp cảnh anh hùng cứu mỹ nhân?”

Cô gái xinh đẹp mặc váy màu xanh nhạt chính là Liễu Băng Nhi.

Cũng giống như Bạch Ức Tuyết và Lâm Thanh Ảnh.

Hôm qua trong đầu nàng cũng xuất hiện một đoạn âm thanh xa lạ.

Đương nhiên, nàng vốn cho rằng là nghe nhầm.

Tưởng rằng mình trong khoảng thời gian này tăng ca quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác.

Bất quá vào buổi sáng hôm nay, Lý Thanh Trạch mang theo hoa hồng đi tới cao ốc Khuynh Thành Quốc Tế, cửa ra vào của tập đoàn Ức Tuyết

Nàng liền phát hiện.

Sự tình không có đơn giản như nàng nghĩ như vậy.

Bây giờ Lý Thanh Trạch thế mà lại nhắc tới chính mình.

Tiểu nhân vật như nàng mà cũng có phần diễn?

Liễu Băng Nhi còn đang nghi hoặc, cách đó không xa chỗ rẽ của ngõ nhỏ, lại xuất hiện mấy người dáng vẻ vẻ lưu manh.

Mấy người này uống rượu bây giờ một bộ dáng say khướt.

Một người trong đó quay đầu, nhìn thấy Liễu Băng Nhi một thân mặc váy màu xanh nhạt, lập tức con mắt sáng lên, hô lớn: “Đại ca, ngươi nhìn này, có mỹ nữ!”

Một tên đại hán đầu trọc nghe được ấm thanh của tiểu đệ.

Theo tiếng kêu nhìn lại.

Lập tức liền mắt lom lom : “Cmn, thật không nghĩ tới ông trời đối với ta không tệ nha, lại còn có diễm phúc bậc này!”

“Khặc khặc, đại ca, mỹ nhân bậc này cũng không thấy nhiều, ngươi lên trước!”

“Ngươi con mẹ nó khách khí cái gì, đại ca ta lúc nào bạc đãi các ngươi, mọi người cùng nhau lên, đừng nói nhường!”

Gã đại hán đầu trọc tát một cái vào đầu tên tiểu đệ.

Một bộ dáng vẻ hào sảng.

Liễu Băng Nhi tức giận, những người này xem nàng như đồ chơi à?

Nàng muốn chạy!

Những người này uống say không còn biết gì hết cơ bản là không đuổi kịp nàng.

Chỉ cần ra cái ngõ hẻm nhỏ này, nàng liền an toàn.

Nhưng mà.

Ngay tại lúc nàng nghĩ xoay người chạy, lại phát hiện đôi chân của mình giống như là đang gánh cả ngọn núi, làm thế nào cũng không bước được!

Liễu Băng Nhi trợn tròn mắt.

Toàn thân giống như là cứng đờ, căn bản không thể động đậy.

Trên gương mặt xinh đẹp chỉ một thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Dáng vẻ như thế rơi vào trong mắt bọn người gã đại hán đầu trọc, cho là Liễu Băng Nhi bị sợ đến mức choáng váng, không khỏi cười nói: “Mỹ nữ, đừng sợ, bọn ta là người đứng đắn, vừa rồi chính là trêu chọc ngươi thôi!”

Nói xong.

Liền muốn quay người rời đi.

Thời đại này.

Bọn hắn cho dù phách lối cũng không dám trắng trợn làm điều phi pháp.

Vừa rồi cũng chỉ là nhìn thấy Liễu Băng Nhi rất xinh đẹp, muốn trêu chọc nàng một chút thôi.

Chỉ là.

Không đợi bọn hắn di chuyển, trong bầu trời đêm đột nhiên truyền đến một âm thanh chính nghĩa: “Ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt, không có chỗ dung thân cho những tên đạo chích các ngươi làm xằng làm bậy!”

(P/s : đại ca a, đại ca a, bây giờ đang là ban đêm mà?????)

Một đạo hắc ảnh đột nhiên thoát ra.

Lúc bọn người gã đại hán đầu trọc còn chưa kịp phản ứng, thuần thục liền đem bọn hắn đánh nằm trên đất.

“Đại ca đừng đánh nữa đừng đánh nữa, bọn ta là người tốt!”

“Người tốt? Các ngươi nếu là người tốt thì mặt trời đã mọc ở hướng tây rồi!”

Diệp Thần căn bản là không dừng lại .

Mà lúc này đây.

Liễu Băng Nhi cuối cùng phát hiện mình đã có thể động......

--

--

--

--

--

Ai da, ta tính là sẽ nghỉ ngơi sớm nhưng mà ta muốn ra chương cho các độc giả của ta đọc quá cho nên mới gượng dậy ra chương cho các ngươi đọc đó, thế nào?, có muốn hảo hảo ôm ta hay không hâhhah