Chương 9: Cái linh khí này hơi lớn...

“Mộc sư muội, thì ra ngươi mạnh như vậy?”

Thừa dịp Mộc Khuynh Vũ đang công kích quả phụ Trương, Lâm Dật cũng đã chạy về từ đằng xa, hắn ta nhìn thân ảnh xinh đẹp bị từng tia sáng màu băng lam chiếu rọi, có chút kinh ngạc hỏi.

Mộc Khuynh Vũ khiêm tốn lắc đầu: “Không có, so với đại sư tỷ cùng đại sư huynh, ta vẫn còn kém rất nhiều.”

“Mộc sư muội ngươi khiêm tốn, đại sư huynh cùng đại sư tỷ cũng đã hơn 20 tuổi, nếu so cùng bọn hắn, thiên phú của ngươi thật sự cao.”

“Nào có, ta vẫn còn rất nhiều chỗ phải học tập.”

“Mộc sư muội......”

Nhìn thấy hai người bên kia đã bắt đầu tán gẫu, Diệp Tầm vuốt vuốt thái dương, cảm thấy có chút nhức đầu.

Lúc này vẫn không bổ đao, còn đợi cái gì?

Đợi lát nữa quả phụ Trương trọng thương Mộc Khuynh Vũ, tiếp đó Lâm Dật lại bạo chủng (bùng nổ), bắt đầu anh hùng cứu mỹ nhân? Vậy đường lối phát triển của cái kịch bản này cũng quá cũ!

Loại tình tiết này nếu đặt vào tiểu thuyết mạng ở kiếp trước, tuyệt đối sẽ trở thành một cái điểm cực độc! Chỉ có tác giả ngốc * mới có thể viết kiểu này!

Sự thật chứng minh, suy nghĩ của Diệp Tầm đúng là không sai, bởi Mộc Khuynh Vũ không có bổ đao, mà người duy nhất có cơ hội bổ đao là Diệp Tầm cũng đang đứng tại chỗ chửi bậy, cho nên thân ảnh của quả phụ Trương đã lập tức xông ra khỏi đám bụi mù.

Két ——

Nhanh chóng chấn vỡ băng tinh còn lưu lại trên người mình, quả phụ Trương liếc mắt nhìn Mộc Khuynh Vũ cùng Lâm Dật vẫn chưa phản ứng kịp, bước nhanh một bước, nhanh chóng chạy về phía trước.

Thấy cảnh này, Diệp Tầm cũng đã dự phòng trong lòng, lập tức phản ứng lại, hắn híp mắt, cũng không có định xuất thủ.

Cũng không phải Diệp Tầm không muốn giúp đỡ Lâm Dật cùng Mộc Khuynh Vũ, mặc dù thân phận của hắn trong kịch bản là nhân vật phản diện, Lâm Dật là nhân vật chính, nhưng Lâm Dật cũng không có làm gì quá đáng với hắn.

Thậm chí sau mỗi lần Lâm Dật làm sai chuyện gì, đều sẽ xin lỗi Diệp Tầm vô cùng thành khẩn, cho nên nói về tình về lý, Diệp Tầm hẳn là nên giúp bọn hắn ngăn cản quả phụ Trương.

Thế nhưng, nếu Diệp Tầm ra tay, liền đại biểu hắn đang trang bức trước mặt nhân vật chính, nhìn thiết lập nhân vật của hắn trong kịch bản mà xem, ‘mỗi lần trang bức trước mặt nhân vật chính nhất định sẽ bị đánh mặt ’, Diệp Tầm cũng có chút bó tay bó chân.

Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Tầm quyết định vẫn sẽ tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, dù sao kịch bản cũng đã viết địch nhân sẽ bị đánh giết, hẳn là Lâm Dật cùng Mộc Khuynh Vũ sẽ không gặp rắc rối lớn gì.

Chỉ là ——

“Tại sao ngươi lại bay về phía ta! Theo kịch bản, thời điểm đánh nhau với ngươi, ta chính là một cái kháng thương tổn (bất tử)?” Nhìn quả phụ Trương đột ngột chuyển hướng, chạy như điên về phía mình, khoé miệng Diệp Tầm giật mạnh mấy lần.

Lúc này quả phụ Trương cũng mặc kệ Diệp Tầm đang suy nghĩ gì, nàng dùng toàn lực di chuyển, mọc ra những cái móng vuốt sắc bén màu đỏ tươi, hoàn toàn không che dấu quyết tâm muốn cầm xuống Diệp Tầm.

Suy nghĩ một chút thì cũng phải thôi, vừa nãy quả phụ Trương đã bị thua thiệt trên tay Mộc Khuynh Vũ, huống chi cả hai người đều là Trúc Cơ trung kỳ, coi như nàng tiến công, cũng không thể chiếm được chút tiện nghi nào, không bằng trực tiếp dùng toàn lực tấn công Diệp Tầm đang bị lạc đàn ở một bên.

Quả phụ Trương cũng đã tính kỹ, tình huống đêm nay đối với nàng mà nói đúng là bất lợi, thậm chí còn có khả năng hương tiêu ngọc tổn, cho nên ngay vừa rồi, đột nhiên nàng nghĩ ra một cái ý tưởng rất không tệ:

“Chỉ cần ta bắt được cái này tiểu soái ca này, như vậy xem như bỏ xuống toàn bộ ‘Tình Chủng’ trong trấn thì cũng không tính là lỗ! Tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nhìn thế nào cũng đều mạnh hơn đám phàm nhân kia, lại thêm hắn vẫn còn trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, chắc hẳn thể lực cũng sẽ mạnh hơn nhiều so với đám lão nam nhân kia.”

Ầm ầm!

Diệp Tầm lắc mình một cái, né tránh móng vuốt của quả phụ Trương, đồng thời nâng kiếm đánh trả, thế nhưng một người chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ như hắn nào có thể là đối thủ của quả phụ Trương, không lâu sau đã bị áp chế.

Mộc Khuynh Vũ đang đứng ở một bên, thấy vậy đã định tiến lên hỗ trợ, thế nhưng lúc này quả phụ Trương lại móng vuốt sắc nhọn của mình ra, ngăn trở cơ thể nàng.

Còn Lâm Dật, nếu không có sự hỗ trợ của vị kia trong cơ thể của hắn ta, sao có thể vượt một cái đại cảnh giới để đối phó với quả phụ Trương.

Cho nên tình hình này đối với Diệp Tầm là tương đối nguy hiểm, hơn nữa nhìn bộ dáng của quả phụ Trương, có vẻ nàng cũng không định trì hoãn thêm nữa.

Nàng trực tiếp dùng linh khí của mình tạo thành một cây gậy màu đỏ tươi, hung hăng gõ về phía đầu Diệp Tầm.

Dưới tình thế nguy hiểm như vậy, Diệp Tầm cũng không thể tiếp tục để ý thiết lập nhân vật trong kịch được nữa, trực tiếp thi triển tuyệt kỹ áp đáy hòm của bản thân.

Hô ~

Theo một cơn cuồng phong thổi qua, ánh mắt Diệp Tầm ngưng lại, hội tụ toàn bộ linh khí trong cơ thể, rót vào thanh phi kiếm của mình.

Đạo công kích này, chính là một bộ kiếm phát mà sư tôn của Diệp Tầm: Sơ Mặc chân nhân vừa đưa cho hắn cách đây không lâu, mặc dù Diệp Tầm chỉ có thể luyện thành một thức trong bộ kiếm pháp này, nhưng hắn tin tưởng, coi như quả phụ Trương không chết dưới một chiêu này, cũng sẽ trực tiếp bị trọng thương!

Tư tư ~

Từng tia sấm sét bao phủ phi kiếm, phát ra từng tia sáng long lanh, hung hăng đâm về phía quả phụ Trương đang đứng trước người Diệp Tầm.

Đối mặt với đòn công kích từ khoảng cách gần như vậy, quả phụ Trương hoàn toàn không kịp trốn tránh, nàng chỉ có thể hội tụ toàn bộ sức mạnh của mình để ngăn cản đòn tấn công của Diệp Tầm.

Chỉ là lực phòng ngự nàng tạo ra trong lúc khẩn cấp, sao có thể chống lại lực sát thương của Lôi Đình Chi Kiếm vốn đã vượt qua tu vi của nàng.

Sau một khắc, lôi quang lóe lên.

Thanh phi kiếm được lôi đình vây quanh kia, trực tiếp xuyên qua cơ thể của quả phụ Trương.

Bịch!

Không có tiếng la hét, không có tiếng kêu rên, cũng không có tiếng rên rỉ, cơ thể của quả phụ Trương cứ như vậy mà ngã thẳng tắp xuống đất.

“Hô ~”

Nhìn thấy nơi nhiều thịt nhất của quả phụ Trương bị phi kiếm xuyên thủng thành một cái lỗ hổng cực lớn, Diệp Tầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

May mà lúc trước, sau khi nhìn thấy nội dung trong kịch bản, hắn đã đi tìm sư tôn để xin một bản bí tịch có lực công kích cường đại, bằng không sợ là hôm nay hắn đã trực tiếp xong đời.

“Bất quá, bây giờ cũng không phải thời gian thư giản.” Diệp Tầm liếc mắt nhìn Lâm Dật đang đứng phía trước, mặt mũi tràn đầu kinh ngạc, đại não của hắn nhanh chóng vận chuyển.

Vừa nãy hắn chỉ cần dùng một chiêu đã có thể giết chết quả phụ Trương, không thể nghi ngờ đây chính là đang trang một cái đại bức trước mặt Lâm Dật, nếu xử lý không tốt, e rằng những phát đánh mặt sau này có lẽ sẽ không dễ chịu.

Như vậy......

“A nha!!”

Diệp Tầm hô to một tiếng, trợn trắng mắt, miệng phun một vòng máu đỏ tươi, ngã ra sau, bộ dáng miệng phun tiên huyết này của hắn, đương nhiên không phải là nội thương khi đang chiến đấu với quả phụ Trương.

Còn lý do tại sao Diệp Tầm lại làm như vậy, ngoại trừ việc tránh thiết lập nhân vật trong kịch bản có hiệu lực ra, còn là để chuẩn bị một chuyện vô cùng quan trọng.

Bất quá không nghĩ tới hành động tự đánh mặt này của hắn, lại còn được nhận một cái thu hoạch ngoài định mức.

“Ân?”

Thời điểm chuẩn bị đo đất, Diệp Tầm lại không hề cảm thấy bất kỳ cảm giác cứng rắn nào, ngược lại còn cảm giác như có vật mềm mại gì đó đang từ từ bao phủ cơ thể hắn.

“Diệp sư huynh, ngươi sao vậy?” Mộc Khuynh Vũ ôm lấy Diệp Tầm sắp ngã xuống đất, ngữ khí êm ái hỏi.

Nếu người bình thường được một cái mỹ thiếu nữ ôm ấp hoài bão, nhất định sẽ cẩn thận cảm nhận sự mềm mại khó mà có thể tả thành lời này.

Nhưng Diệp Tầm lại không như vậy, hắn biết bản thân sở hữu thiết lập của nhân vật phản diện trong kịch bản, trong tích tắc khi Mộc Khuynh Vũ ôm lấy mình, hắn theo bản năng liếc mắt nhìn Lâm Dật ở đằng xa.

“Khụ khụ! Mộc sư muội, ta chỉ tiêu hao quá độ mà thôi, cũng không có trở ngại gì.” Diệp Tầm làm bộ hư nhược ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói.

Câu nói này, chỉ cần là người thông minh, hẳn là sẽ có thể lập tức nghe hiểu Diệp Tầm đang ra hiệu để Mộc Khuynh Vũ buông mình ra, thế nhưng Mộc Khuynh Vũ không những không buông tay ra, ngược lại còn điều động, đưa linh khí của mình vào cơ thể Diệp Tầm, giúp hắn khôi phục.

“Không việc gì, chúng ta là đồng môn, đi ra ngoài bên ngoài, nên giúp đỡ nhau.”

Nghe được câu nói không chút khuyết điểm này, Diệp Tầm còn có thể làm thế nào, chỉ có thể tiếp tục nằm yên trong ngực Mộc Khuynh Vũ, chịu đựng cặp linh khí ‘to lớn’ này.