Chương 9: Nhị ca bàn tử.

Trong Huỳnh gia, nhi tử của gia chủ cũng không hơn những đệ tử nội tộc khác, tất cả đều phân theo công cán mà quyết định phân chia tài nguyên. Nhị ca Huỳnh Thiên Hùng danh xưng hoành tráng nhưng lại là một kẻ lười chảy thây, dù có cảnh giới đã là Vũ Binh nhưng tiểu viện lại không khác của Huỳnh tảo là bao.

-Nhị ca… nhị ca… có nhà không…

Bên ngoài, Huỳnh Tảo đập cửa muốn gãy cả tay nhưng không hề có một chút động tĩnh.

-Hừm nhị ca lười này chắc lại đang ngủ say như chết chứ gì.

Quá quen thuộc, hắn không ngần ngại phá cửa xông vào. Nơi phòng ngủ, không hề sai lệch tiếng ngáy in ỏi từ trong phòng vọng ra.

Huỳnh Tảo đạp phăng cửa bước vào liền giật mình, hắn nhị ca vốn nổi danh là bàn tử, nói về ăn chơi xưng số hai thì không kẻ nào dám tự xưng đệ nhất, một thân phong lưu hào sảng, hào quang chói mắt.

Vị công tử nổi danh không ngờ lúc này lại nằm như chết trên giường quanh thân băng bó kín người, mùi Thanh Dương Tán dùng để trị thương xộc lên tận mũi.

-Nhị ca, nhị ca tại sao lại ra nông nỗi này?

Hoảng hốt Huỳnh Tảo vội vàng lao tới lay tỉnh.

-Ah…ah… đừng động vào đau chết ta rồi.

Bị tên đệ đệ lay tỉnh, ngay trên bụng vốn đau điếng mấy ngày được tập trung chiếu cố khiến Huỳnh Thiên Hùng như heo bị chọc tiết rống lớn.

-Đệ… đệ xin lỗi.

Huỳnh Tảo vội buông tay.

-Tứ đệ sao không ở lại tiểu viện rèn luyện, phụ thân rất trông đợi vào ngươi đừng có hở chút lại chạy loạn khắp nơi.

Nhanh chóng lấy lại phong phạm nhị ca, Huỳnh Thiên Hùng dõng dạc.

-Hừm lần này đệ tới đây đương nhiên là theo lệnh của phụ thân.

Nghe tới đây bàn tử liền mất đi phong độ vừa rồi, mặt tím như gan heo.

-Không phải nữa chứ, mấy ngày nay ta bị lão cha hành hạ tới mức lên bờ xuống ruộng, thậm chí còn cấm cửa không thể tẩu thoát.

-Một tháng nay đệ có biết ta thê thảm cỡ nào đâu sao lại còn mang tới đây tinh dữ, không lẽ đệ nhẫn tâm lấy đi mạng già của ta.

Huỳnh Thiên Hùng đau khổ khóc lớn. Việc hắn trốn nhiệm vụ quay về không ngờ lại bị Huỳnh Kiệt phát giác, hắn không biết lão cha đã cho đại hùng kia chỗ tốt nào mà khiến lão bằng hữu bán đứng hắn.

Một tháng nay ngày nào cũng bị Huỳnh Kiệt lôi ra làm bao cát thương thế đầy mình, ngay khi nghe Huỳnh Tảo tới đây còn nhắc tới phụ thân khiến bàn tử này nhớ tới những trận đòn đau điếng người.

-Nhị ca đừng quá lo lắng, lần này đệ tới đây một phần vì công vụ, một phần coi như là giải thoát nhị ca khỏi chốn đau thương này.

Huỳnh Tảo cười mỉm.

-Thật… thật không, có phải là nhiệm vụ đi ra tiền tuyến, con cháu nội gia chúng ta đương nhiên phải là kẻ đứng đầu dũng mãnh xung trận làm sao có thể ngày ngày ở nhà hưởng phước.

Huỳnh Thiên Hùng làm một bộ chính nghĩa.

-Ha ha ha lần này huynh đoán đúng được một phần, phụ thân muốn nhị ca đưa ta ra ngoài một thời gian.

Huỳnh Tảo cười cợt nhưng lại khiến hắn nhị ca tím mặt.

-Ah không được tiểu tổ tông của ta, đệ đừng khiến nhị ca tội chồng thêm tội, ta giờ đã thảm quá rồi.

-Đệ không hề nói sai, đây chính là mật lệnh của phụ thân.

Mật lệnh được đánh con dấu đặc biệt chứng minh chưa hề có kẻ nào mở ra, tiếp nhận mật lệnh Huỳnh Thiên Hùng tuy vẫn còn một chút đa nghi nhưng vẫn khai phong con dấu xem xét nội dung bên trong.

-Đệ thật sự đã thi triển được Cốt Trảo Thủ?

Huỳnh Thiên Hùng sau khi chứng thực nét chữ của phụ thân liền dùng con mắt quái dị nhìn qua Huỳnh Tảo. Thấy tiểu đệ gật đầu xác nhận bàn tử thở dài nhưng không thể làm trái mệnh lệnh đành chuẩn bị lên đường.

Trong thâm tâm Huỳnh Thiên Hùng thật sự không muốn đưa Huỳnh Tảo rời đi, khu rừng bao quanh sơn trang này thật sự quá nguy hiểm, Vũ Binh dễ dàng mất mạng như chơi chứ đừng nói hắn tiểu đệ.

-Tứ đệ nếu như ngươi muốn đi phải hứa với ta một điều.

-Là điều gì, nhị ca cứ nói.

Hiếm khi thấy nhị ca nghiêm trọng như vậy Huỳnh tảo cũng không còn trêu đùa.

-Lúc bắt đầu rời khỏi sơn trang đệ không được tự ý rời khỏi chúng ta nữa bước. Còn nữa nếu đệ dám trái lệnh ta liền mang đệ trở về.

-Đệ đảm bảo nếu huynh chỉ con chó mà nói con mèo thì đệ cũng nói là chó không dám trái ý.

Huỳnh Thiên Hùng rốt cuộc cũng yên tâm phần nào, nhanh chóng đứng dậy mở ra hàng tá bông băng trên người thư thả bước đi.

-Hửm không phải huynh bị trọng thương sao?

Huỳnh Thiên Hùng mới khắc trước còn mặt mày tím tái, song mục vô thần, giọng nói yếu ớt khiến Huỳnh Tảo còn định quay trở về xin phụ thân đổi cho người khác dẫn đường thì hắn nhị ca bỗng dưng sinh long hoạt hổ như chưa từng chịu thương tích gì.

-Khà khà chỉ là một chút tổn thương ngoài da thôi, phụ thân đương nhiên là không toàn lực xuất thủ, cộng với nhị ca đệ da dày thịt béo làm sao có thể dễ dàng trọng thương.

-Lúc nãy nghe tiếng đập cửa ta còn tưởng là tên quản gia nào đó được phụ thân sai đến bắt ra ngoài cùng người luyện võ nên mới giả đò trọng thương không thể xuống giường.

Trông thấy điệu cười hèn mọn của Huỳnh Thiên Hùng hắn quả thật ngậm miệng, lắc đầu ngao ngán.