Chương 8: Phục dụng đan dược, thực lực tăng tiến.

Từ hậu viện trở về, mấy ngày sau đó đãi ngộ của Huỳnh Tảo hoàn toàn khác biệt. Quan lão cách 7 ngày lại đem tới một viên Tăng Cốt Đan, loại đãi ngộ này dù cho các trưởng bối trong gia tộc cũng thẹn không dám bằng.

Nước đẩy thuyền lên, Cốt Lực trong người Huỳnh Tảo gia tăng với tốc độ đáng sợ. Chỉ hơn một tháng phục dụng đan dược hắn Cốt Lực đã ngang bằng một kẻ trãi qua 150 lần toái cốt, nhưng Quan lão có lẽ vẫn chưa thể hài lòng, Tăng Cốt Đan vẫn không ngừng đổ vào tới một ngày.

-Thiếu gia đây chính là viên Tăng Cốt Đan cuối cùng, loại đan dược này nếu chưa đột phá Vũ Binh không nên phục dụng quá nhiều.

Quan lão lấy ra viên đan dược cuối cùng trao cho Huỳnh Tảo.

-Đa tạ Quan lão, 200 lần Toái Cốt có lẽ cũng đủ để ta ngạo thị cùng cấp rồi.

Huỳnh Tảo tự tin mỉm cười, đưa Tăng Cốt Đan vào miệng ngay tức khắc dược lực thấm nhuần cơ thể, từng tia dược lực bị hắn thành thục luyện hóa thành Cốt Lực.

Trông thấy Huỳnh Tảo không hề phí phạm tia dược lực nào Quan lão mỉm cười hài lòng.

Hai canh giờ cuối cùng dược lực cũng bị tiêu hóa toàn bộ, Huỳnh Tảo song mục mở lớn, từng cử động dù nhỏ bé nhưng âm thanh do xương cốt va đập vang lên hữu lực.

-200 lần Toái Cốt so với trăm lần Toái Cốt quả nhiên khác xa một trời một vực.

-Ta thật muốn biết thực lực bản thân bây giờ đã tiến triển tới mức nào.

Huỳnh Tảo thừa biết Quan lão đã sớm rời đi. Hắn hướng đại thụ gần đó đi đến.

-Cốt Trảo Thủ.

Tay phải co lại thành trảo, Cốt Trảo Thủ nhất thành khiến bàn tay xuất hiện màng cốt mỏng bao quanh.

-Trảo.

Thân cây to lớn ba người ôm không ngờ lại xuất hiện một lỗ lớn, bàn tay tưởng chừng yếu ớt lại mạnh mẽ trảo thủng thân cây.

-Cốt Trảo Thủ này không ngờ gia tăng uy lực đồng thời phòng ngự cũng gia tăng một mảng lớn.

Nhìn xuống bàn tay không có lấy một vết xước hắn quả thật vô cùng hài lòng.

-Hừm 3 thành Cốt Lực, với thực lực hiện tại thiếu gia ta một ngày liền có thể ba lần thi triển, quả nhiên không tệ.

Huỳnh Tảo mừng thầm, vấn đề nan giải cuối cùng cũng đã được giải quyết ổn thỏa. Hiện tượng thoát lực ngất đi chỉ sau khi một lần vận dụng đã không còn nữa.

Hắn biết mảnh vải lạ kì kia mang lại cho bản thân thiên đại tạo hóa, hắn phụ thân có nói qua Song Linh thiên tài từ trước tới nay cũng chỉ là bẫm sinh may mắn có được còn riêng Huỳnh Tảo rất có khả năng là thiên phú ẩn giấu tới bây giờ mới dần hiện rõ ra ánh sáng.

Tất cả những thứ đó cũng chỉ dừng lại tại phỏng đoán vì Huỳnh Tảo chưa hề tiếc lộ cho phụ thân cùng Quan lão thứ kì bí đã xâm nhập cơ thể hắn. Kì bí thần vật có thể khiến một kẻ bình thường thành một thiên tài được trời cao ưu ái hẳn là không hề tầm thường,.

Hắn lúc đầu liền muốn hướng phụ thân tiết lộ nhưng khi nghe qua sự lợi hại của thứ được gọi lại Song Linh thiên tài liền không muốn bí mật này tiết lộ ra ngoài “thất phu vô tội, hoài bích kì tội” sợ rằng điền trang này mai sau sẽ không còn yên ổn.

………………………………………

Hậu viện, Huỳnh Kiệt trên bàn sắp cao một chồng án thư, trung niên tay cầm án thư mắt nhìn chăm chú, bên kia Quan lão tay chống mộc trượng mắt lão khép hờ.

-Gia chủ, Tứ thiếu gia đang tới gần.

Mắt lão mở lớn, dù cho không tận mắt chứng kiến nhưng từng bước đi cử động của Huỳnh Tảo từ khi bước vào trang viên hậu viện đều đã bị nắm trong lòng bàn tay.

-Hài nhi bái kiến phụ thân.

Ở trang viên này Huỳnh gia dù sao cũng là danh gia vọng tộc, ngoài võ ra thì thư sách, lễ nghi cũng là thứ không thể thiếu.

-Tảo nhi, không phải ta đã ra cấm lệnh không được rời đi khỏi phòng nữa bước sao?

Dù Huỳnh Tảo có trở thành thiên tài nhưng thanh âm của hắn phụ thân trước kia không đổi.

-Lần này hài nhi tới đây nhằm thực hiện lời đánh cược cách đây một tháng cùng phụ thân.

Đương nhiên Huỳnh Tảo cũng không lạ gì, Huỳnh Kiệt thân là gia chủ đảm bảo mấy trăm miệng ăn, tính cách mười phần cứng rắn. Dù cho là đại ca, nhị ca hay tam ca cũng không ít lần bị vị phụ thân đại nhân này dùng bạo lực dạy dỗ.

Có lần nhị ca heo lười trốn tránh luyện võ bị phụ thân đích thân tìm tới dạy dỗ một trận, cuối cùng lại bị treo ngược trên cây thê thảm vô cùng.

-Nếu phụ thân nhớ không lầm thì có phải là đánh cược nếu như ngươi thành công tu luyện ra nhất thành Cốt Trảo Thủ sẽ cho ngươi ra ngoài săn bắn đúng chứ.

Huỳnh Kiệt là người nhất ngôn cửu đỉnh, không phải chỉ là một lời vu vơ cùng nhi tử hắn liền bỏ qua, chỉ là không ngờ ngày đó lại tới sớm như vậy.

Nghe thấy phụ thân không hề bỏ qua cùng hắn đánh cược Huỳnh Tảo kinh hỉ, bước ra trang viên hậu viện, Huỳnh Kiệt cùng Quan lão cũng theo sau lưng dựa cửa lớn ánh mắt chăm chú hắn nhi tử.

Nhanh chóng thanh tĩnh tâm tư, Huỳnh Tảo toàn thân Cốt Lực mạnh mẽ vận chuyển, hữu thủ đúng như mong đợi, bàn tay non mềm dần trở nên cứng rắn. Một màng trắng cực mỏng bao bọc lấy bàn tay trước ánh mắt kinh nghi của hắn phụ thân.

-Không thể nào, Tảo nhi rõ ràng còn chưa đột phá Vũ Binh không ngờ lại… cốt trảo này thậm chí còn ẩn ẩn uy lực nhị thành không lẽ Tảo nhi còn là một thiên tài võ học.

-Ha ha ha tứ thiếu gia không ngờ lại khiến Huỳnh gia ta một lần nữa mở mày mở mặt.

Huỳnh Kiệt còn đang kinh nghi thì bên kia Quan lão đã kinh hỉ cười lớn.

-Trăm lần toái cốt quả nhiên không hề tầm thường, Cốt Trảo Thủ này xem ra cũng chỉ là hạ đẳng Xích vũ kĩ mà thôi như dù sao cũng dành cho Vũ Binh, không ngờ thiếu gia lại có đủ Cốt Lực thi triển.

Đứng trước hài nhi thiên tài làm phụ thân Huỳnh Kiệt đương nhiên cao hứng. Xích vũ kĩ không phải khi không được trở thành phần thưởng sau khi đột phá Vũ Binh, đơn giản là khi đó ngươi mới có đủ Cốt Lực để thi triển võ kĩ. Huỳnh Kiệt âm mưu dùng thủ đoạn này khiến hắn hài nhi biết khó mà từ bỏ không ngờ lại…

-Được rồi, Tảo nhi ngày mai ngươi tới Hùng nhi tiểu viện, bảo hắn đưa ngươi ra ngoài lịch luyện.

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của hắn nhi tử, Huỳnh Kiệt mặt mo không tiện lật mặt đành phải thỏa hiệp.