Chương 37: Trả giá bằng tính mạng.

Toàn trường náo động vô cùng, nơi đây không ít người vốn lấy nông cụ làm kế sinh nhai cả đời chưa từng thấy qua tràng huyết sát thê thảm đến vậy.

-Mọi người đừng hỗn loạn chúng ta là Huỳnh gia thủ vệ xin hãy theo lời ta điều động đến nơi an toàn.

Huỳnh gia thủ vệ cuối cùng cũng ra mặt, hơn mười người đưa lão phụ cùng hài tử bị đám đông vô tình chà đạp đến y quán gần đó chữa trị.

-Các vị đại nhân chúng ta bị kẻ ác truy đuổi xin hãy cứu ta.

Lão gian thương cùng tên đệ tử Văn Kiên không hẹn mà cùng lao tới cầu cứu, hắn luôn cảm thấy đôi mắt của tên sát nhân kia luôn nhìn mình chằm chằm không thể nào dứt ra được.

-Nhị vị đừng hoảng loạn, có chúng ta ở đây không một kẻ nào dám lộng hành lạm sát người vô tội.

Một trung niên nhân hùng dũng bước ra, dùng quyền đánh mạnh vào ngực nói lời son sắt.

Hai kẻ kia thở dài yên lòng vội vàng trốn vào giữa đội hình thủ vệ dùng đôi mắt đề phòng nhìn ngó xung quanh. Từ bên trong đám đông một thân ảnh vừa quen thuộc vừa mang lại chi chúng nỗi khiếp sợ chậm rãi bước ra.

-Là hắn, chính là hắn các vị vũ giả chính hắn là kẻ sát nhân không ghê tay.

Văn Kiên hoảng loạn gào thét. Nhưng hơn mười tên thủ vệ lại bình chân như vại không có vẻ gì là muốn xông lên quyết chiến càng khiến hắn trong lòng dâng lên một nổi bất an.

Huỳnh Tảo càng lúc càng tiến lại gần, bọn người này cũng không hề ra tay Văn Kiên liền đánh hơi thấy điều bất ổn, hắn liền khom người muốn lẽn ra phía sau bỏ chạy thì không ngờ bản thân đã ở bên trong vòng vây lúc nào không hay.

-Ha ha ha Văn huynh cứ ở lại đây, chúng ta sẽ bảo hộ huynh bình an a.

Các đệ tử Huỳnh gia như chợt hiểu ý nhau đồng thanh cười lớn. Lúc này Văn Kiên cùng lão gian thương đã tái mặt, bọn chúng làm sao không nhận ra bản thân đã tự chui đầu vào rọ, cùng đường hắn như muốn nỗi điên.

-Các ngươi thân là đệ tử Huỳnh gia cai quản trị an nơi đây lại muốn tiếp tay cùng kẻ xấu ám hại con dân chúng ta, ta hỏi các ngươi vương quyền ở đâu?

-Ha ha ha Văn Kiên ơi là Văn Kiên, ngươi không phải là quá ngây thơ sao, lúc nãy chính Văn gia các ngươi còn muốn thay thế chúng ta không phải sao?!

Huỳnh Tảo giễu cợt khiến Văn Kiên rùng mình nhìn lại, tên sát nhân đã tới. Đao trên tay vẫn còn lưu lại oan hồn của ba người nhà họ Văn, thiếu niên nhe răng mỉm cười nhưng đối với hắn điệu bộ đó so với ác quỷ còn đáng sợ hơn.

-Đại…đại nhân tha mạng chó của tiểu nhân a, tiểu nhân ngu muội có mắt không tròng mới phạm vào ngài, chỉ xin đại nhân ban ân tất cả gia sản đều sẽ cung kính giao ra chỉ cần không chết.

Tên gian thương hoảng sợ tột cùng vội quỳ xuống đất không ngừng cầu xin, hắn không ngờ chỉ một chút thủ đoạn lại mang tới họa sát thân. Lúc này tâm trí chỉ còn hối hận muôn vàn chỉ cầu mong tai qua nạn khỏi.

-Tội của ngươi không nặng không tới mức phải chết, chỉ cần để lại ngươi hàng hóa liền biến đi, cả đời không được đặt chân tới Cốt Thảo điền trang nữa bước.

Huỳnh Tảo hắn hôm nay chính là lần đầu tiên giết người, tuy hơi có chút sợ hãi nhưng trước kia từng chứng kiến hắn nhị ca huyết tinh nên cũng không tới mức thất thố. Đồng thời hắn cũng không phải một tên cuồng sát nhân, ba tên kia đều một mực đưa hắn vào tử địa hắn không thể đứng yên chờ chết.

-Tạ ơn công tử, tạ ơn công tử.

Tên gian thương mừng rỡ như cha mẹ sống lại, vội vàng tạ ơn sau đó một đường nhắm cửa ra chuồn thẳng, nội tâm thầm thề cả đời không dám quay lại nơi kinh khủng này.

-Riêng ngươi thì không thể đi.

Văn Kiên lợi dụng khoảng trống liền vọt đi nhưng hắn đã bị Huỳnh Tảo bắt lấy cổ áo ném trở lại.

-Văn Kiên ngươi không ít lần muốn dẫn dụ bọn người kia đưa ta vào chỗ chết lần này ngươi nghĩ bản thân còn sống được hay sao?

-Công tử tha mạng do tiểu nhân bị ác ma dẫn đường vô ý nói ra lời xằng bậy, tiểu nhân kính dâng lên công tử toàn bộ gia sản cầu xin ngài hãy tha cho tiểu nhân một mạng.

Văn Kiên không còn cách nào khác đành phải cắn răng đưa ra hắn túi trữ vật không gian.

-Hừ trước cứ nhẫn nhịn, ngày ta về tới Văn phủ cũng chính là ngươi tử kì.

Nhưng mọi chuyện lại không diễn ra theo hướng hắn mong muốn, Huỳnh Tảo một đao trảm hắn một tay, cánh tay đứt lìa tràn ngập máu tươi rơi xuống đất.

-Ah…tay…ta…

-Ngươi nghĩ những lời giả dối đó có thể tin được sao? Từ khi ngươi cùng tên La Thanh kia thông đồng ngươi đã được chú định trở thành kẻ phải chết.

Không để Văn Kiên kêu cứu, Huỳnh Tảo một đao chém bay đầu tên Văn gia đệ tử. Hỏa Vân Đao bất chợt run nhẹ khiến dòng huyết dịch trên thân như tung tăng nhảy múa.

-Tảo nhi đã thỏa mãn rồi sao? Sau này chờ đợi ngươi là quãng thời gian ngập tràn gian nang, ngươi đã chọn đi lên con đường huyết tinh chỉ có sát phạt, liên tục sát phạt mới có thể cho ngươi thực lực tuyệt đối.

-Tới lúc đó ắt hẳn ngươi cũng đã dần quen với thứ kinh tởm này.

Yên Nhiên nhận thấy Huỳnh Tảo sắc mặt hơi chút khó coi, lần đầu sát nhân mà hắn biểu hiện khiến nàng cùng Kim Vận có chút khó tin “đây là lần đầu hắn tước đi sinh mạng của kẻ khác sao?”

Lấy ra mảnh vải lau đi huyết tinh trên Hỏa Vân Đao, Huỳnh Tảo nhặt lên Văn Kiên túi không gian trữ vật, cả ba tên kia chiến lợi phẩm cũng đều bị hắn mang đi. Lấy ra một ít bạc đưa tới.

-Các huynh đệ phí không ít công sức a, lấy ngân lượng này đi uống rượu còn chuyện lần này thì…

-Tứ thiếu gia quá khách sáo, những tên này do mâu thuẫn cá nhân giết hại lẫn nhau, huynh đệ đều sẽ mang chúng đi tạo hiện trường giả sau đó báo lại cho đám người Văn gia kia tới nhận về.

Bọn hắn thường ngày đều phải cai quản trị an nơi đây chuyện gì mà chưa từng gặp, gia chủ hài tử giết người nhất là giết con cháu của những gia tộc kia chính là chuyện tốt. Bọn họ thậm chí còn ao ước những tên cặn bã này nhanh một chút chết đi để các huynh đệ không cần phải ngày ngày lo âu túc trực ngày đêm.