"Xin mời, thân là một quý ông chúng ta nên nhường phụ nữ ra tay trước." Đường Trường Sinh mỉm cười nói.
Bộ dáng của hắn vô cùng nhãn nhặn, quý phái, tựa như một quý ông.
"Vậy sao? Vậy thì... Công tử nhớ phải cẩn thận đó nha." Lãnh Tiên Nhi mỉm cười đáp.
Nhảy về phía sau, cô ẩn nấp trong các cây cổ thụ, thân ảnh như quỷ mị, duy chuyển liên tục trong khu rừng. Tiếp đó từ nhiều hướng khác nhau, từng thanh phi đao một được ném về phía Đường Trường Sinh.
Thấy vậy Đường Trường Sinh nghiêng người về từng phía, dễ dàng né được từng thanh phi đao được ném tới. Tuy nhiên, ngay khi chúng rơi xuống mặt đất liền phát nổ.
Lượng lớn sương mù từ chúng tản ra, bao phủ khắp người hắn trong phạm vi bán kính 10m xung quanh.
"Phi đao được chế tạo đặc biệt, mang khả năng phát nổ khi chạm xuống mặt đất, từ bên trong tản ra sương mù che đậy tầm mắt đối phương sao? Đồ chơi này cũng không tệ đấy." Đường Trường Sinh có chút hứng thú nói.
"Theo như suy nghĩ của người bình thường, sát thủ nhất định sẽ đánh vào sau lưng, có điều... Mình lại không phải người thường a?" Đường Trường Sinh mỉm cười nói.
Từ trên tay tạo ra một thanh kiếm được ngưng tụ từ Linh Lực, hắn quay người về phía sau. Nhưng ngay lúc này ở hướng ban đầu Lãnh Tiên Nhi đã xuất hiện trước mặt hắn.
"Xem ra đoán đúng rồi, hai người giống nhau thật nhỉ? Có điều cô có chắc là việc xuất hiện ngay bây giờ... Là đúng không?"
Đột nhiên Đường Trường Sinh mỉm cười nói.
"Hẻ?" Lãnh Tiên Nhi có chút giật mình trước lời này.
Bỗng nhiên Đường Trường Sinh trước mặt nàng biến mất, từ bao giờ đối phương liền đã xuất hiện ở sau lưng , một ngón tay của đối phương đặt ngay huyệt thái dương của cô.
"Suỵt, đừng cử động, khoảng cách từ đây tới não rất gần. Não bộ có thể chịu được điện, có điều nếu tôi dùng nguồn điện quá mạnh thì..." Đường Trường Sinh mỉm cười nói.
"Anh cố tình? Biết rằng tôi sẽ tấn công ở hướng này, vì vậy đã cố tình quay lưng lại để khiến tôi chủ quan?" Lãnh Tiên Nhi dò hỏi.
Đến bây giờ nàng mới hiểu ra được, mình là người mắc bẫy chứ không phải đối phương.
"Bingo, chúc mừng cô đã đoán đúng, có điều không có thưởng đâu nha." Đường Trường Sinh làm ra biểu cảm chúc mừng nói.
"Tính cách của anh... Thật sự làm người khác khó chịu nhỉ? Tôi tự hỏi đây là tính cách thật hay là tính cách giả?" Lãnh Tiên Nhi dùng tay sờ lên cằm, có chút tò mò nói.
"Cô có ý gì?" Đường Trường Sinh mỉm cười đáp.
"Có rất nhiều kẻ, luôn luôn giữ nụ cười trên môi, làm ra biểu cảm ôn tồn, lễ độ, quân tử,... Tuy nhiên, lại có mùi hương so với rác thải còn bốc mùi hơn. Tôi đang tự hỏi, không biết Đường Trường Sinh thiên tài đây có mùi như thế nào." Lãnh Tiên Nhi mỉm cười nói.
"Hả?" Đường Trường Sinh lộ ra biểu cảm sững sờ.
Khuôn mặt hắn lộ ra biểu cảm sững sờ, hơi trầm mặc suy ngẫm lại một chút. Từ đó thuận tiện cho Lãnh Tiên Nhi có cơ hội thoát khỏi hắn.
"Lãnh Tiên Nhi cô nương, cô là... Chó à?" Đường Trường Sinh dùng tay sờ lên cằm, khuôn mặt tràn đầy suy ngẫm nói.
"Anh.... Có ý gì!"
Đang yên đang lành, bị người ta chửi là chó, khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Tiên Nhi lộ ra biểu cảm giận dữ.
"Ây, xin đừng tức giận tôi không có ý đó." Đường Trường Sinh vội vàng lắc đầu thể hiện mình không có ý đó.
Tiếp đó khuôn mặt hắn lộ ra vẻ vô tội nói.
"Chỉ có điều... Không phải chỉ có chó mới ngửi được mùi sao?"
Lời Đường Trường Sinh vừa dứt, không chỉ có Lãnh Tiên Nhi mà các khán giả, tuyển thủ đang quan sát trận đấu này đều cứng đơ người lại. Bọn họ dù nhìn thấy khuôn mặt Đường Trường Sinh vô cùng vô tội, không hề có ý gì sấu nhưng vẫn cảm thấy... Hắn chắc chắn là cố tình!
"Anh... Anh... Tên khốn!" Lãnh Tiên Nhi tức giận quát lớn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Tiên Nhi lộ ra biểu cảm tức giận, cô ta dùng miệng cắn vảo tay, tiếp đó giơ ngón tay dính đầy máu đó lên bắt đầu viết.
Từng ký tự cổ đại được tạo ra từ máu được viết ra, chúng tỏa ra một luồng khí tức vô cùng chết chóc, cây cối xung quanh bị ảnh hưởng từ khí tức này bắt đầu trở nên già nua, khô héo, mục rũa,... Giống như sinh mạng đang bị cướp đoạt.
"Ký tự đấy là...?"
Nhìn chăm chú vào các ký tự đó, con mắt Đường Trường Sinh đã chuyển đổi thành "Chân Thực Nhãn" nhưng bị hắn che giấu khiến không ai nhận ra, bản thân hắn có thể đọc được toàn bộ các ký tự cổ đại đó.
"Ta nguyện dâng hiến máu tươi, sinh mệnh, nguyện dâng hiến tất cả cho vĩ đại thần linh, xin mời ngài hãy,..." Đường Trường Sinh lẩm bẩm từng chữ, nhưng không thể hiện trên môi.
"Khế Ước sức mạnh? Tình hình này không quá ổn rồi, phải một đòn hạ cô ta. Dù trong lúc lập khế ước có được năng lượng từ nó tạo thành giáp bảo vệ, nhưng cô ta chỉ mới Tam Giai Hậu Kỳ." Đường Trường Sinh khẽ nói
Chỉ thấy Đường Trường Sinh giơ tay lên bầu trời, cả bầu trời Thiên Khải Thành và cả không gian giả lập, lập tức được mây đen bao phủ, vô số tia thiên lôi màu vàng từ trên tời đánh xuống, một thanh kiếm màu vàng từ cao bay xuống tay hắn, nó chính là "Thiên Địa Lôi Đình Kiếm."
Cầm trên tay thanh kiếm, Đường Trường Sinh kẹp hai tay ngón vuốt nhẹ lưỡi kiếm nó tiếp đó khẽ nói.
"Thân vì thiên đạo, chấp chưởng chúng sinh, ta lấy thiên lôi, diệt sạch tà ma!"
Khi lời vừa dứt, bầu trời trên Thiên Khải Thành đột nhiên tụ tậo lại thành một hình tròn, một tia thiên lôi ẩn chứa thiên đạo chi lực được giáng xuống giữa đấu trường, xuyên thủng qua màn bảo vệ của không gian ảo lao về phía Lãnh Tiên Nhi.
Các ký tự cổ đó tỏa ra một nguồn sức mạnh, bao phủ lấy người Lãnh Tiên Nhi để ngăn lại Thiên Lôi đó. Tuy nhiên, nó đơn giản như sâu kiến đá xe, nhanh chống bị đánh xuyên thủng, thiên lôi rơi vào người Lãnh Tiên Nhi trực tiếp đánh nàng ta bất tỉnh.
"Người chiến thắng: Đường Trường Sinh"
Âm thanh từ Ai vang lên tuyên bố người chiến thắng, không gian giả lập biến mất.
Khi hai người xuất hiện trước đám đông, tất cả đều dúng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cả hai. Tuy nhiên, mọi sự chú ý đều tập trung vào "Thiên Địa Lôi Đình Kiếm" trên tay Đường Trường Sinh.
Chỉ có những cường giả tuyệt đỉnh như Thánh Nguyệt, Diệp Vũ Đồng là nhìn về phía Lãnh Tiên Nhi. Bọn họ có thể cảm nhận được, các ký tự cổ nàng ta viết ra vừa rồi có thứ gì đó khiến họ cảm thấy khó chịu.
Ngay lúc này, bầu trời xuất hiện một vết rách không gian, một người mặc đồ đen đi ra từ đó, xuất hiện trên đấu trường ẩm lấy Lãnh Tiên Nhi rồi biến mất.
"Tay xé không gian? Bát Giai Cường Giả." Diệp Vũ Đồng có chút bất ngờ nói.
Đạt đến Lục Giai hay Ngũ Giai liền có thể bay lượn trên không trung, Thất Giai có thể sử dụng lực lượng từ không gian, gây ra các vết nứt không gian. Bát giai chỉ cần khí tức, tiện tay liền có thể xé rách không gian!
Cửu Giai càng kinh khủng hơn, có thể tạo ra thể nội một không gian thu nhỏ tương đương một thế giới trong người, khi sử dụng Lãnh Địa có thể bành trướng không gian đó, lôi đối thủ tiến vào bên trong.
Dù thân là Cửu Giai cô có thể bắt Bát Giai kia rất dễ dàng, nhưng cô vẫn để hắn ta đi vì cho rằng không có hại gì tới mình.