Chương 42: Trận Chiến Phục Thù

"Bong."

Một tiếng gõ đầu được vang lên.

Diệp Vũ Đồng lấy từ đâu ra chai nước bên hông, dùng nó gõ vào đấu hắn một cái.

"Ui cha" Đường Trường Sinh kêu lên một tiếng.

Tiếp đó ngồi xuống sofa, dùng hai tay che đầu tỏ vẻ đau đớn.

"Ngươi thật sự gan nhỉ? Đến cả sư tôn của mình cũng dám trêu đùa." Diệp Vũ Đồng khẽ cười một cái.

"Chỉ là đùa thôi, đùa thôi." Đường Trường Sinh mỉm cười đáp."

"Ngươi tính cho ai được đặc cách vào vòng ba? Thân là đồ nhi của ta, bản tọa đã trao quyền cho ngươi làm điều đó." Diệp Vũ Đồng tò mò nói.

"Hoắc Hàn Nhi sẽ vào vòng tiếp." Đường Trường Sinh trực tiếp đáp.

Không hề suy nghĩ gì, không hề chậm trễ dù là một giây, khi vừa được hỏi hắn liền lập tức đáp.

"Ngài đừng suy nghĩ nhiều sư tôn, ta chẳng qua muốn xem giữa Cảnh Nghi và Thánh Vũ ai sẽ là người chiến thắng? Ở đợt trước khi chạm trán, Thánh Vũ đã bị đối phương áp đảo, nhưng lần này... Kết quả vẫn còn khó đoán a." Đường Trường Sinh vô cùng hứng thú nói.

"Cảm giác tên đồ nhi này... Có chút để tâm đến thiếu niên mang tên Thánh Vũ thì phải?" Diệp Vũ Đồng không khỏi hiếu kỳ.

Bản thân nàng quan sát từ vòng hai đến bây giờ, Đường Trường Sinh đã rất để tâm đến hai người Hoắc Hàn Nhi cùng Thánh Vũ. Gần như sẽ luôn ở bên hai người đó, đồng thời còn tốn thời gian huấn luyện cho hai người đó.

Ở bên dưới đấu trường.

Chiếc màn hình tivi khổng lồ xuất hiện hình ảnh ba lá bài, ở trên mỗi lá bài là hình ảnh từng người Thánh Vũ, Cảnh Nghi cùng Hoắc Hàn Nhi. Tiếp đó nó lật mặt sau, xáo trộn lại ngẫu nhiên với tốc độ cao, cuối cùng mở lá bài ở giữa.

Người trong tấm bài không ai khác là Hoắc Hàn Nhi.

"Chúc mừng Hoắc Hàn Nhi học viên, ngươi sẽ được đặc cách tiến vào vòng tiếp." Bạch Đồng vừa nhìn thấy liền lên tiếng.

"Do mình may mắn sao? Hay là..." Hoắc Hàn Nhi khuôn mặt lộ ra vô cùng bất ngờ, tiếp đó không khỏi liếc nhìn xung quanh.

Cô nhìn về phía hàng ghế khán giả, tựa như muốn nhìn thấy hình bóng ai đó.

"Hoắc Hàn Nhi tuyển thủ, mời cô quay về phòng nghỉ ngơi."

Giọng nói Bạch Đồng một lần nữa vang lên, thấy vậy Hoắc Hàn Nhi không chậm trễ mà nghe theo, quay về phòng nghĩ ngơi quan sát trận đấu.

Khi cô đã rời đi, hai người Thánh Vũ cùng Cảnh Nghi được bao phủ bởi một lớp màn màu xanh dương, không giản giả lập tiến hành quá trình giả lập, khung cảnh xung quanh hai người thay đổi.

Địa hình xung quanh hai người được thay đổi, cả hai người bọn họ đều đứng trên đỉnh của các ngọn núi cao.

"Trận đấu bắt đầu."

Âm thanh giả lập Ai vang lên báo hiệu trận đấu chính thức bắt đầu.

"Thiên Sứ Thánh Kiếm, Cường Hóa!"

Khi trận đấu vừa bắt đầu, người đấu tiên ra tay trước là Thánh Vũ!

Cậu sử dụng linh lực chuyển hóa chúng thành quang nguyên tố thuần khiến, bao bộc lên khắp thanh kiếm trên tay, chuyển hóa thành một thanh kiếm ánh sáng. Tiếp đó lao về phía Cảnh Nghi vung kiếm.

Thấy vậy Cảnh Nghi liền vung kiếm lên để chống đỡ.

"Keng."

Hai vũ khí va chạm phát ra âm thanh kim loại chạm vào nhau, dư chấn từ nó phát ra tỏa ra khắp xung quanh.

"Sức mạnh này... Cậu đã mạnh hơn trước nhiều rồi đấy!" Cảnh Nghi khuôn mặt lộ ra sự bất ngờ.

Bản thân hắn có thể cảm nhận được, sức mạnh của nhát chém này không hể thua kém gì hắn, đối phương đã ngang bằng với hắn bằng sức mạnh.

"Nhưng mà..."

Tuy nhiên, điều này cũng không hề khiến hắn lo lắng.

"Cậu không hề đạt đến Tứ Giai! Chưa ngưng tụ được Hư Ảnh Khải Giáp, cậu không phải đối thủ của tôi!" Cảnh Nghi tự tin quát.

Tiếp đó linh lực từ trong người hắn chảy ra ngoài, trong nháy mắt cả người liền được bao phủ bởi hư ảnh khải giáp màu vàng nhạt.

Hơi dùng sức vung kiếm, Cảnh Nghi liền đánh lùi Thánh Vũ thành công.

"Thiên Sứ Thánh Kiếm, Thánh Kiếm Lưu Tinh Vũ!"

Dùng kiếm cấm xuống mặt đất Thánh Vũ quát lớn một cái, từ sau lưng hắn hàng chục ký tự một thanh kiếm màu vàng có đôi cánh xuất hiện, tiếp đó từ trong nó liên tục bắn ra vô số thanh kiếm về phía Cảnh Nghi.

Thấy vậy Cảnh Nghi liền giơ tay về phía trước quát.

"Quang Chi Vệ."

Một lớp rào chắn năng lượng ánh sáng màu vàng bao phủ lấy cả người Cảnh Nghi, trợ giúp hắn ngăn cản vô số thanh kiếm đang được phóng tới. Tuy nhiên, nó nhanh chống lộ ra vết nứt.

"Mạnh đến thế sao? Xem ra mình coi thường cậu ta quá rồi." Cảnh Nghi không khỏi lộ ra bất ngờ.

Lúc đầu hắn vẫn có chút tự tin, nghĩ rằng trận đấy sẽ đơn giản hơn trận đánh với Lãnh Thiên, dù sao thực lực của Thánh Vũ chỉ là Nửa Bước Tứ Giai. Tuy nhiên, hiện tại hắn đã nhận ra bản thân nhầm rồi.

Lập tức hắn liền ném thanh kiếm trên tay lên cao, dùng lượng lớn Linh Lực trong cơ thể, chuyển hóa chúng tất cả trở thành Quang nguyên tố. Cả cơ thể đồng thời phát sáng, tiếp đó hắn giơ tay lên truyền tất cả Quang nguyên tố vào thanh kiếm đó.

Thanh kiếm đấy dần dần hóa khổng lồ, trở thành một thanh kiếm khổng lồ có chiều dài lên đến 5m, chiều rộng 3m, cả thanh kiếm được bao phủ bởi Quang nguyên tố, tỏa ra một luồng ánh sáng cao quý cùng uy nghiêm.

"Thánh Kiếm Vinh Quang!"

Cảnh Nghi đâm mạnh về phía trước, cả thanh Thánh Kiếm với sức mạnh ít hơn lần đánh với Lãnh Thiên được phóng ra, nó lao về phía Thánh Vũ.

Hàng chục thanh kiếm phóng về phía nó như mũi đôt y nóc, khi vừa tiếp cận liền bị đánh gãy, thế là nó một đường tiến sát ngày càng gần.

Thấy vậy Thánh Vũ liền muốn né đòn, nhưng Cảnh Nghi làm sao lại để cho hắn dễ dàng như thế.

"Trọng Lực Nghiền Ép."

Một nguồn năng lượng màu tím xuất hiện trên tay Cảnh Nghi, hắn đấm mạnh xuống mặt đất. Trong phạm vi bán kính 100m xung quanh, trọng lực đã nặng hơn gấp ba lần so với ban đầu!

Bị giảm đi kha khá tốc độ, Thánh Vũ chỉ còn cách giơ kiếm ngang người, dùng phần thân kiếm chống lại. Tuy nhiên, nó đơn giản là một hành động tìm chết, cả người hắn bị đẩy lùi về phía sau càng lúc càng xa, bị đâm rớt khỏi đỉnh núi.