Chương 39: Thiên Địa Lôi Đình Kiếm Linh

Ngay sau khi vừa hấp thụ hoàn toàn Cực Băng Thạch, Hoắc Hàn Nhi liền chạy tới trước mặt Đường Trường Sinh tiếp đó mỉm cười, ngẩng đầu lên ra vẻ tự hào.

"Không tệ, thực lực xem ra tăng cũng không phải ít." Đường Trường Sinh không hề keo kiệt cho một lời khen.

Tiếp đó hắn bất chợt dùng tay lên xoa đầu Hoắc Hàn Nhi.

Nhìn thấy cảnh này, không chỉ riêng Hoắc Hàn Nhi mà cả Thánh Vũ cùng Diệp Vũ Đồng ở bên cạnh cũng sững sờ. Tuy nhiên, Hoắc Hàn Nhi lại không hề có chống cự gì, ngược lại lộ ra biểu cảm tận hưởng.

Lấy tay ra khỏi đầu Hoắc Hàn Nhi, quay đầu nhìn sang Thánh Vũ ở bên cạnh Đường Trường Sinh thản nhiên nói.

"Có muốn Thiên Địa Lôi Đình Kiếm không Thánh Vũ?"

"Hẻ?" Khuôn mặt Thánh Vũ lộ ra biểu cảm sững sờ.

Không chỉ riêng hắn, ngay cả Diệp Vũ Đồng cũng lộ ra biểu cảm giật mình.

"Không phải hắn hố món này của Hàn Tam là cho bản thân sao? Diệp Vũ Đồng khó hiểu thầm nghĩ.

"Tôi không phải chuyên Hệ Lôi, ngoài ra tôi cũng không cần món đồ này, anh cứ dùng đi." Thánh Vũ lắc đầu từ chối.

Sự từ chối này là phát ra từ nội tâm mong muốn, dù sao bản thân hắn cũng không phải người chuyên hệ lôi, nói đúng hơn là rất tệ hệ này. Ngoài ra đây cũng là đồ Đường Trường Sinh rất khó đạt được, dù biết nếu có thứ này thực lực Đường Trường Sinh sẽ tăng mạnh, nhưng hắn vẫn nhất quyết không lấy!

Đồng thời Đường Trường Sinh còn có ơn huấn luyện hắn một tuần, dù chỉ là thời gian rất ngắn, nhưng khả năng chiến đấu, quan sát đã tăng cao hơn lúc trước.

"Không cần sao? Hẻ vậy thì tôi xin nhận vậy." Đường Trường Sinh lộ ra biểu cảm bất lực nói.

"Ngươi thật sự không cần đồ chơi này à Đường Trường Sinh?"

Bên trong cơ thể của hắn, giọng nói kia vang lên.

"Bingo, ngươi đoán đúng rồi đấy, bản thân ta đã vô địch cùng thế hệ, dù là Cảnh Nghi, Lãnh Thiên,... Các thiên tài tuyệt thế trong mắt người khác, đối với ta cũng chỉ là một đám phế vật không dùng quá một đến hai phần sức mạnh.

Cho dù là nhân vật chính như Thánh Vũ, Hoắc Hàn Nhi cũng chỉ miễn cưỡng khiến ta vui đùa một chút. Nếu có thêm Thiên Địa Lôi Đình Kiếm, áp chế của bản thân ta dùng để tự phong ấn thể nội Linh Lực, khiến tu vi bản thân dừng lại ở Tứ Giai Sơ Kỳ sẽ không chịu nổi, tu vi ít nhất cũng gia tăng lên kha khá.

Đến lúc đó... Đừng nói là cùng thế hệ, cho dù là thế hệ đi trước ta vẫn có thể dễ dàng đuổi kiệp trong thời gian vô cùng ngắn, lúc đó sẽ ai còn có thể chơi được với ta?"

Không hề che giấu gì, Đường Trường Sinh trực tiếp thừa nhận.

Bản thân hắn đã quá mạnh, dù là đối đầu với toàn bộ thiên tài cùng thời đại cũng chưa dùng quá hai phần sức mạnh. Đến cả Thánh Vũ cùng Hoắc Hàn Nhi, hai người hắn tự phán cho cái danh "nam chính, nữ chính" cũng chỉ khiến hắn vui hơn một tí.

Nếu bây giờ chấp nhận Thiên Địa Lôi Đình Kiếm thực lực của hắn ít nhất... Cũng là Tứ Giai Hậu Kỳ trở lên!

Ngáp một cái Đường Trường Sinh đi tới trước mặt Thiên Địa Lôi Đình Kiếm, dùng tay cầm lên thanh kiếm, tiếp đó nhắm mắt lại.

Ngay khi mở mắt lại một lần nữa, hắn phát hiện mình ở một nơi hoang vắng, trước mặt có một thực thể màu vàng đậm.

"Cậu là thí luyện giả sao? Tôi là Kiếm Linh bên trong Thiên Địa Lôi Đình Kiếm, đừng sợ hãi thả ra Lôi Nguyên Tố của bản thân cậu, để chính tôi cảm nhận nó."

Thực thể đó lên tiếng hay nói đúng hơn là Kiếm Linh.

Nghe vậy Đường Trường Sinh gật đầu rồi làm theo, chuyển hóa Linh Lực thành lôi đình màu xanh dương bao phủ lấy cả cơ thể.

"Nồng độ Lôi Nguyên Tố thật cường đại... Có thể nói là cao nhất trong lịch sử khi thế giới được thành lập!" Lôi Đình Kiếm Linh bất ngờ nói.

"Chỉ thế thôi à? Nếu vậy thì... Nếu mạnh hơn thì sao?!" Nhìn thấy chỉ tiêu hơi thấp, bỗng Đường Trường Sinh nghĩ ra trò gì đó.

Ánh mắt hắn chuyển sang màu đỏ, lôi đình bao phủ khắp người hóa thành một màu đỏ, cả người được bao phủ bởi lôi đình một màu đỏ thẩm.

"Đây là! Thứ Lôi Đình này thậm chí còn lộ ra đã áp đảo ta!" Lôi Đình Kiếm Linh hoảng hốt nói.

Nhưng vẫn không dừng lại, ánh mắt Đường Trường Sinh lộ ra biểu cảm phấn khích, cả người rung lắc dữ dội, một cổ khí tức khủng bố như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ! Đem tất cả mọi thứ xóa xổ về hư vô tỏa ra!

"Ngừng được rồi đó tên ngáo đá này!"

Bên trong người Đường Trường Sinh, giọng nói đó vang lên lần nữa.

Giọng nói này khiến cho ham muốn của Đường Trường Sinh giảm đi một chút, hắn ngừng lại, lôi đình quay lại màu xanh dương.

"Chán thế, đang muốn thử đụng tới nó thử xem." Đường Trường Sinh nhàm chán nói.

"Ngươi... Ta thật sự trầm cảm không biết nên nói gì."

Giọng nói đó có chút tức giận đáp lại.

"Thiếu niên chúc mừng, cậu đã hoàn thành khảo nghiệm! Tiến tới cầm lấy ta, tiếp đó thả ra cơ thể, ta sẽ tiến vào thể nội bên trong người cậu, trợ giúp cậu tu hành." Lôi Đình Kiếm Linh mỉm cười nói.

Nghe vậy Đường Trường Sinh làm theo, hắn không quan tâm thứ đồ vật này có âm mưu gì, bởi vì hắn tự tin tuyệt đối vào bản thân.

Lôi Đình Kiếm Linh hóa thành một vệt sáng lao vào người Đường Trường Sinh, thành công tiến vào thể nội của hắn.

"Đây là thể nội của cậu ta? Vì sao lại tối đến thế?" Nhìn xung quanh, Lôi Đình Kiếm Linh khó hiểu nói.

"Côn trùng, ngươi chính là Lôi Đình Kiếm Linh?"

Lúc này một giọng nói vang lên, LôI Đình Kiếm Linh quay mặt về hướng phát ra âm thanh đấy, lập tức khuôn mặt của nó tái lại.

Chỉ thấy đứng trước mặt nó là một con rồng khổng lồ, có ba cái đầu, được bao phủ bởi bóng đêm không thể nhìn thấy bất cứ đặc điểm gì, chỉ có thể thấy được ba đôi mắt đỏ tươi như máu đang nhìn nó!