Chương 17: Lục Tinh Vs Vinh Diệu

Khi đã chuẩn bị xong, hai đội Lục Tinh cùng Vinh Diệu đồng thời được dịch chuyển xuống đấu trường. Một màn hình khổng lồ hiện lên hình ảnh hai đội

Lục Tinh Vs Vinh Diệu

"Đội trưỡng kế hoạch là gì?"

Khi vừa nhảy xuống sân đấu, lập tức Mục Yên Nhi liền nhìn sang Đường Trường Sinh hỏi.

Nghe vậy Đường Trường Sinh thản nhiên đáp.

"Kế hoạch là... Tất cả xống lên lấy sức mạnh áp đảo nghiền ép, ta muốn để cho mọi người thấy thực lực của chúng ta."

"Đã rõ!"

Lời hắn vừa dứt năm người còn lại đều lập tức đáp.

Chỉ thấy Trường Ca bậc nhảy cao lên trời sau đấy rút đao ra, từ trên trời phóng về phía Vinh Diệu vung đao.

Thấy vậy một Kỵ Sĩ thuộc Vinh Diệu giơ khiêng lên trức ngực quát.

"Quang Chi Thuẩn!"

Chiếc khiên trên tay hắn phát sáng, tạo ra một chiếc khiên khổng lồ màu vàng bằng linh lực.

Nhưng ngay khi vừa chạm vào đau của Trường Ca, lập tức chiếc khiên đó liền bị vỡ nát.

"Cái gì!"

Kỵ Sĩ bên phía Vinh Diệu khi nhìn thấy cảnh này không khỏi sững sờ, tu vi của hắn là Tam Giai Trung Kỳ. Xét về thiên phú có thể gọi là thiên tài trăm năm hiếm có.

"Ngươi quá yếu rồi, cút!"

Khuôn mặt Trường Ca hiện lên vẻ chế giễu, giọng nói mang theo sự khinh thường, Tiếp đó hắn liền tung ra một cước, đạp bay Kỵ Sĩ bên phía Vinh Diệu văng ra xa mất khả năng chiến đấu.

"Tiếp theo là đến đám gà con các ngươi."

Vừa hạ xong một người, Trường Ca liền quay đầu nhìn xem năm người còn lại bên phía Vinh Diệu.

"Quấn Quanh."

Cách Huyết Lệ xa nhất, Ma Pháp Sư bên phía Vinh Diệu là một thiếu nữ, nàng hai tay chạm xuống mặt đất. Từ bên dưới mặt đất hàng chục cộng dây leo dài 3m mọc ra, chúng lao tới quấn quanh lấy Trường Ca.

"Trò con nít."

Thấy cảnh này Trường Ca không khỏi khinh thường, ngay khi hắn chuẩn bị dùng sức để kéo đứt dây leo thì....

"Hỏa Thương."

Từ xa một cây thương lửa được phóng tới, nó trực tiếp đốt cháy dây leo trói chặt Trường Ca. Tuy nhiên, cũng khiến cả người hắn bị bao phủ bởi ngọn lửa, sát thương gây ra đủ khiến hắn trầy xước.

"Mục Yên Nhi ai mượn cô giúp!"

Quay đầu nhìn sau lưng, Trường Ca tức giận quát, dây leo vừa rồi chỉ cần hắn vận tí sức liền phá được, Mục Yên Nhi đòn vừa rồi dư sức phá dây leo mạnh hơn khi nãy cả chục lần, suy ra được nó rõ ràng nhắm vào hắn.

"Hừ, tính ngươi da dày thịt tốt không bị nướng chết, đồ ngốc."

Từ đằng xa Mục Yên Nhi lè lưỡi làm mặt quỷ đáp.

"Cô... Đồ người phụ nữ điên, nhớ lấy cho ta."

Thấy vậy Trường Ca cắn chặt răng tức giận đáp.

Nhìn hai người này cãi nhau như chó với mèo, Đường Trường Sinh không nhịn được cảm thấy có mùi mùi gì đó.

"Oan gia ngõ hẹp? Tình tiết này giống mấy bộ truyện nữ chính tính cách tsundere, nam chính cũng tsundere mình hay đọc thì phải?"

Đứng bên cạnh Đường Trường Sinh, nghe được lời này Thánh Vũ không nhịn được nói.

"Nếu thế, không phải anh chính là nhân vật chính sao Đường Trường Sinh?"

"Nhân vật chính?"

Nghe được lời này Đường Trường Sinh khẽ cười một cái, tiếp đó nhún vai đáp.

"Người là nhân vật chính là cậu thì đúng hơn đấy, nhắc nhở nhẹ cái, nhớ chiếm thiện cảm của nữ chính đi. Đừng để bị phản diện hay nhân vật phụ như tôi cướp mất."

Nói xong Đường Trường Sinh liền hóa thành một tia sét biến mất.

"Nữ chính? Phản diện hay nhân vật phụ? Anh ta có ý gì thế?"

Lời nói của Đường Trường Sinh không khỏi khiến cho Thánh Vũ khó hiểu.

Quay lại phía Trường Ca.

"Đừng coi thường bọn ta!"

Nhìn thấy Trường Ca công khai ở giữa cãi nhau với Mục Yên Nhi, những người khác bên phía Lục Tinh thì thản nhiên trò chuyện.

Đội trưỡng của Vinh Diệu không khỏi tức giận quát.

"Hử?"

Trường Ca liếc nhìn sang Lâm Viêm.

Lâm Viêm có ngoại hình một mái tóc ngắn màu đen, ánh mắt kiên định, một bộ võ phục màu trắng rách tả tơi.

Chỉ thấy Lâm Viêm hít một hơi thật sâu nói.

"Ta Lâm Viêm, không giống với các người đội Vinh Diệu chúng ta xuất thân từ người thường, không có huyết mạch, tài nguyên tu luyện,... Đều xuất thân từ trại mồ côi, không như thiên kiêu chi tử các ngươi... Nhưng!"

Nói đến đây Lâm Viêm quát lớn.

"Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng coi thường thiếu niên nghèo! Các đồng đội hãy truyền sức mạnh cho ta! Chúng ta nhất định sẽ chiến thắng!"

"ỪM!"

Nghe được lời nói tràn đầy nhiệt huyết này, bốn người còn lại bên phía Vinh Diệu đồng thời đi ra sau lưng Lâm Viêm. Tất cả họ đặt tay lên lưng hắn, truyền Linh Lực vào trong người đối phương.

"GAHHH!"

Nhận được Linh Lực từ đồng đội, toàn thân Lâm Viêm được một nguồn Linh Lực màu đỏ bao phủ, mái tóc đổi sang màu đỏ.

Nhìn thấy cảnh này ánh mắt Huyết Lệ lộ ra vẻ phấn khích, hắn cảm nhận được tu vi của Lâm Viêm từ Tam Giai Trung Kỳ đã vượt lên Hậu Kỳ đạt đến Đỉnh Phong... Không thậm chí nó còn cao hơn!

"Nào! Tới đi cho ta đánh thoải mái nào!"

Trường Ca nhìn xem Lâm Viêm lớn tiếng quát.

"Như ý ngươi!"

Không chịu thua kém Lâm Viêm lớn tiếng đáp, hắn giơ hai tay ra trước ngực, hai luồng hỏa diễm màu đỏ, xanh xuất hiện. Chúng lao vào nhau như đang cố kết hợp lại.

Thú Hỏa?"

Từ xa nhìn thấy cảnh này, Mục Yên Nhi khuôn mặt lộ ra vẻ sững sờ, nàng nhận ra nó là gì.

Cuối cùng hai luồng hỏa diễm dung hợp lại thành một, nó tạo ra một đóa hoa màu đỏ,xanh.

"Đỡ lấy Hỏa Li...."

Ngay khi đã hoàn thành Lâm Viêm chuẩn bị xuất chiêu thì... Từ đằng sau hắn vang lên một âm thanh.

"Phải cẩn thận sau lưng chứ các bạn trẻ?"

Từ sau lưng Lâm Viêm cùng bốn người bên phía Vinh Diệu, Đường Trường Sinh xuất hiện.

Chỉ thấy Đường Trường Sinh nhẹ nhàng giơ ra ngón trỏ, một quả cầu lôi điện xuất hiện trên đó, tiếp đấy hắn thản nhiên nói.

"Lôi Pháo"

Từ trên ngón trỏ hắn bắn ra một nguồn năng lượng màu xanh dương, trong nguồn năng lượng đấy cùng xung quanh ẩn giấu nguồn sấm sét khổng lồ.

Không thể nào né tránh, nói đúng hơn là bị đánh bất ngờ Lâm Viêm cùng bốn người Vinh Diệu không phản ứng, cả năm người đồng thời bị bao phủ trong nguồn năng lượng đấy, dính trọn đòn tấn công bị đánh văng ra xa.

"Xin lỗi, nhưng câu chuyện này cậu không phải là nhân vật chính."

Nhìn Lâm Viêm cả người cháy đen, gục dưới mặt đất, Đường Trường Sinh nhún vai thản nhiên nói.