Trần Tự đi tới đài truyền hình, trực tiếp đi tìm Lục tỷ.
"Cái gì? Ngươi muốn thay đổi ngoại cảnh? Vì sao, không phải trong đài đã liên hệ xong với địa phương rồi à."
Lục tỷ dùng biểu cảm ngươi điên rồi nhìn Trần Tự, trừ điên ra, nàng cũng không nghĩ vì sao Trần Tự lại có suy nghĩ này trong đầu.
"Là thế này, Lục tỷ, ta có một người bạn mới mua lại xưởng trà, thời điểm ký hợp đồng nàng không kiểm tra kỹ lương, kết quả hai ngày trước tài vụ thông báo sổ sách có vấn đề, nàng liền kêu ta qua hỗ trợ nhìn xem."
"Xưởng trà được đặt trên một ngọn núi cao ở Tương Tây, phía dưới có thôn xóm, sau khi khảo sát thực địa xong, chúng ta phát hiện xưởng trà đang trong trạng thái lỗ vốn, bởi vậy có ý tưởng đóng cửa xưởng trà. Nhưng tìm hiểu xong, chúng ta phát hiện, xưởng trà này thuộc về trụ cột kinh tế của địa phương. Cả thôn có mấy trăm người dựa vào nó để sinh hoạt, nếu như đóng cửa xưởng trà, đối với người dân địa phương có ảnh hưởng rất lớn."
Trần Tự từ trong túi xách của mình lấy ra một đống ảnh chụp, đưa cho Lục tỷ.
"Lục tỷ mời xem, đây đều là ảnh chụp địa phương của nhà xưởng. Lao động cường tráng ở đây đều đi ra ngoài làm công, lưu lại đều là trẻ em, người già, phụ nữ, hơn nữa đất đai cằn cỗi, không trồng được lương thực. Nếu như xưởng trà đóng cửa, bọn họ sẽ lâm vào cảnh tuyệt vọng.
Trần Tự chỉ vào một tấm hình trong đó, nói ra: "Lục tỷ nhìn đi, những hài tử này, bọn hắn tan học về nhà, liền cất cặp chạy lên vườn trà làm việc, phụ đỡ gia đình. Nhìn ánh mắt tinh khiết của mấy đứa nhỏ, tuy rằng đây chỉ là công việc bình thường, nhưng dù khó đến mấy bọn họ vẫn chịu làm đấy, vườn trà này không những giúp gia đình bọn họ kiếm thêm thu nhập, mà còn giúp cho mấy đứa nhỏ có thể tới trường."
Lục tỷ nhìn hai mắt tinh khuyết của bọn nhỏ trong ảnh, cùng với dáng cười hồn nhiên, nàng cũng bị xúc động theo.'
"Người dân ở nông thôn sinh hoạt không dễ, nghèo khó vẫn là nan đề hàng đầu của bọn họ. Xưởng trà có thể giúp bọn họ không phải lo ăn, lo mặc, có thể đưa con cái đi học, ....Chúng ta tuy không thể giúp bọn họ nhiều, nhưng có thể giúp xưởng trà bọn họ tuyên truyền một chút, coi như cũng làm ra một phần cống hiến nhỏ giúp người dân ở đấy."
Ngữ khí Trần Tự thành khẩ, hắn thật sự muốn giúp đỡ người nông dân ở đây một chút.
Lục tỷ dùng ngón tay đẩy kính mát, có chút chần chwof nói: "Thế nhưng đường ở chỗ này có vấn đề..."
Trần Tự chỉ vào một tấm hình khác, nói ra: "Quốc gia chúng ta vì người dân ở vùng nông thôn lạc hậu, bỏ ra rất nhiều tiền, ở trên dãy núi trùng điệp xây dựng một con đường làm bằng xi măng. Con đường này chúng ta đã đi qua, vô cùng an toàn."
"Chuyện này ta không thể làm chủ, chỉ có thể chuyển lời của ngươi lên cho lãnh đạo, về phần ý kiến lãnh đạo thế nào thì ta không giúp được. Bất quá, ta sẽ cố gắng giúp ngươi chuyện này."
"Hơn nữa, ta cảm thấy đây cũng là một chuyện tốt, vì hỗ trợ người nông dân, đổi ngoại cảnh, ta nghĩ khả năng cao lãnh đạo sẽ đồng ý.,"
Lục tỷ nghiêm túc nói ra.
Với tư cách là nhân viên công tác ở đài truyền hình, đối với độ mẫn cảm chính trị rất cao, quốc gia rất muốn giải quyết vấn đề nghèo khổ của người nông dân, bỏ ra rất nhiều công sức. Hơn nữa nghe nói sang năm, trên chính sách cũng làm ra một số trợ giúp để giúp người nông dân thoát nghèo, hơn nữa còn đầu tư tài nguyên vào đó. Ở phương diện tuyên truyền này, làm thế nào cũng không sai.
"Cảm ơn, cảm ơn Lục tỷ." Trần Tự cảm kích nói.
Lục tỷ nói như vậy, khả năng thành cũng chín phần mười rồi, hắn cũng thở dài một hơi.
Kỳ thật, chỉ cần có thể ở trên chương trình, trước ánh mắt của mấy trăm triệu người xem giới thiệu về lá trà hữu cơ của Cao Sơn, như vậy liền coi như đã thành công, còn mấy thứ khác Trần Tự không quá để ý trong lòng.
"Ngươi gần đây không nên chạy loạn, theo kế hoạch thì cuối tháng nay sẽ ghi hình, ngươi không nên chạy nhảy lung tung." Lục tỷ cánh cáo nói.
"Tốt, Lục tỷ, ta biết rồi, cam đoan mấy ngày nay nhất định ở yên tại Thượng Hải, ai rủ cũng không đi, cho dù mời cũng vậy, lét go." Trần Tự cam đoan nói.
"Vậy được, ngươi đem tài liệu để lại đây, đến lúc đó ta sẽ chuyển giao cho lãnh đạo." Lục tỷ nói xong, nhìn thoáng qua cửa ra vào.
Trần Tự hiểu ý, hắn đặt tài liệu xuống, lập tức cáo từ rời đi, lúc ra ngoài còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Coi như đã tạm thời giải quyết xong vấn đề nhà xưởng, Trần Tự thở một hơi nhẹ nhõm. Khó được dịp đến công ty, hắn liền cùng đám người Mãn ca nói chuyện phiếm đánh rắm.
Từ đài truyền hình rời đi, Trần Tự gọi điện cho Cố Giai, hắn muốn chia sẻ niềm vui khi kế hoạch thành công với nàng."
"Alo, Giai Giai, nói cho ngươi biết một tin tức tốt, Lục tỷ khá đồng tình với chuyện chúng ta làm ở thôn Cao Sơn, hơn nữa nguyện ý giúp đỡ. Nếu đề nghị có thể thông qua, bất kể là ở kỳ thứ nhất hay kỳ thứ hai của chương trình, Thôn Cao Sơn sẽ xuất hiện trước màn ảnh TV đấy, đối với người dân thôn Cao Sơn cùng nhà xưởng đều là tin tức tốt." Trần Tự kích động nói.
"Thật không? Thật tốt quá! Trần Tự, ngươi thật giỏi!"
Cố Giai vui vẻ nhảy dựng lên, từ khi xưởng trà xảy ra vấn đề, nàng còn chưa có một ngày ngủ ngon giấc, nằm mơ đều mơ thấy trong nhà vì chuyện của nhà xưởng mà liên lụy, phá sản đóng cửa. Hôm nay, xưởng trà đã có Trần Tự đầu tư, không chỉ giải quyết được tâm bệnh của nàng, hơn nữa còn thông qua con đường chính thức, tiến hành quảng bá thôn Cao Sơn. Cơ hội này có thể thay đổi vận mệnh của người dân trong thôn lẫn xưởng trà, điều này làm cho nàng sao không thể không vui được chứ.
Đối với sự trợ giúp của Trần Tự, nàng cảm kích đến tận nội tâm, đáng tiếc là...
Cố Giai lắc đầu, đem tạp niệm trong đầu ném ra ngoài.
"Giai Giai, kế hoạch chỗ ta thuận lợi, chuyện bên ngươi sao rồi?" Trần Tự hỏi.
"Sự tình trà hữu cơ ta đã cho người đi làm, mặc kệ bao nhiêu tiền, ta đều có thể bỏ ra. Chỉ có hai vụ án truy tố...Ta hiện tại không muốn dùng luật sư bên xưởng pháo, làm như vậy lão Hứu lại biết chuyện."
Nghĩ đến Hứa Huyễn Sơn ở thành kinh thành không thèm về, trong lòng Cố Giai có chút tức giận, tình cảm phu thê của bọn họ chỉ đến đây thôi sao?
'"Như vậy, chuyện luật sư ngươi không cần vội, ta giúp ngươi tìm luật sư tin cậy là được." Trần Tự nhận việc nói.
"Trần Tự, cảm ơn, lại làm phiền ngươi rồi." Cố Giai có chút xấu hổ.
Gần đây nhất gặp chuyện gì đều do Trân Tự hỗ trợ, còn lão công của mình, thời khắc mấu chốt không ở bên cạnh, gọi điện cũng không bắt máy.
Trong lòng Cố Giai vì Hứa Huyễn Sơn lấy rất nhiều cớ, nào là do bàn chuyện hợp đồng không nghe máy được, hay là cùng khách đi khách sạn ăn cơm, nhưng lấy bao nhiêu cái cớ, cũng không thể thuyết phục được chính mình.
Cho đến lúc này, Cố Giai cũng chưa nhận ra, chồng mình thường xuyên liên lạc với một người tên là Lâm Hữu Hữu. Mà cô bé kia sinh hoạt làm việc, cũng ở Kinh Thành, đây cũng là địa phương mà Hứa Huyễn Sơn thường xuyên tới công tác.
"Giữa chúng ta không cần khách khí vậy đâu." Trần Tự cười nói.
"Tốt rồi, ta phải lái xe đây, đợi tí nữa có tin tức của luật sư, ta sẽ liên lạc cho ngươi biết."
Trần Tự mở cửa xe, ngồi xuống, chuẩn bị khởi động.
"Tốt, lần sau lại nói chuyện." Cố Giai nói ra.
Cúp điện thoại xong, Trần Tự tới công ty của mình, sự tình pháp luật, hỏi luật sư của mình liền tốt.
Trần Tự khởi động ô tô, chiếc Panamera phóng như một tia chớp, biến mất trong gara.