“Đội trưởng Lưu, vậy là không đúng quy tắc đó?” Lâm Phàm vui mừng, quản lý trật tự đô thị này thật sự quá tốt bụng luôn.
Ăn xong không chỉ đưa tiền mà còn tự mình chủ động làm giấy chứng nhận giúp. Tốt, quá là tốt bụng rồi.
“Quy tắc đó là người ta định, tuy bọn tôi là quản lý trật tự đô thị, nhưng hiện giờ chủ trương của quốc gia là hỗ trợ những người trẻ gây dựng sự nghiệp. Tuy đội quản lý trật tự đô thị bọn tôi phụ trách bộ mặt của thành phố, nhưng đối với những tên nhóc ưu tú như cậu, bọn tôi cần phải hết sức duy trì và hỗ trợ nha.”
“Làm cho tốt, tranh thủ phát triển bánh kếp này ra ngoài nước ngoài luôn đi.”
Lưu Hiểu Thiên vì muốn Lâm Phàm tiếp tục bày quán mà phải phí một phen miệng lưỡi.
Giờ phút này Lâm Phàm như sắp bay lên trời luôn rồi, bây giờ mình là hộ kinh doanh ba tốt, còn là công dân ưu tú. Nếu nói cái này cho người khác thì người ta không phun nước miếng chết mình mới lạ.
“Các cậu nhấc quầy hàng lên xe, đưa về chỗ cũ đi.” Lưu Hiểu Thiên nói.
“Dạ rõ, đội trưởng.”
Lúc Lâm Phàm chuẩn bị lên xe Lưu Hiểu Thiên vỗ vai Lâm Phàm.
“Bình thường mấy giờ thì bày quán?” Lưu Hiểu Thiên hỏi.
“Buổi sáng bảy tám giờ, buổi chiều bốn giờ.” Lâm Phàm nói.
“Ở trường tiểu học Hồng Tinh bên kia hả?” Lưu Hiểu Thiên hỏi lại lần nữa.
“Vâng, ở đó.”
Sau khi Lâm Phàm trả lời chuẩn xác, Lưu Hiểu Thiên phất tay, ý bảo có thể rời đi.
Lâm Phàm bình thản lên xe, sau đó nhìn lên trời, vẻ mặt bình tĩnh.
Hỏi thử xem, đây là trâu bò hay không trâu bò…
Còn có thể là ai được nữa đây.
“Nhóc con cố lên, tiếp tục bày quán nha.” Giọng nói Lưu Hiểu Thiên truyền đến từ phía sau.
“Yên tâm đi, vươn ra cả nước ngoài luôn.” Lâm Phàm cười trả lời.
“Được đó nhóc con, có khả quan lắm.”
Mà đối với Lâm Phàm mà nói, vươn ra nước ngoài là mở ra trang tri thức thứ hai, chắc chắn phải thoát khỏi ngành bán hàng rong này.
Có chút danh tiếng rồi.
Nhiệm vụ này cơ bản xem như đã xong.
...
Bây giờ là thời đại của internet, bất kỳ thông tin nóng hổi nào cũng phải chạy một vòng trên internet.
Mà bây giờ Weibo, WeChat còn nóng hơn, bất kỳ tin tức nào, đều phải tản ra từ trên đó.
Sáng nay có một video từ từ lan truyền trên mạng.
Nó không có sức lan truyền lắm, nhưng giờ phút này lại giống như châu chấu, chậm rãi càn quét trên mạng.
Các tiêu đề khác nhau thu hút sự chú ý của mọi người.
"Đầu đường Thượng Hải, phát hiện ra một cảnh thần kỳ."
"Một cậu trai bán bánh kếp bị dân chúng vây kín, hô to chúng ta phải ăn bánh kếp."
"Đội quản lý trật tự đô thị thông tình đạt lý, để cho người bán hàng rong làm xong việc làm ăn."
Mà bộ thông tin UC luôn cùng tiến bộ với thời đại, cũng giật tít gây sốc. Đoạn video này giống như châu chấu lan đi rất mạnh, bọn họ cũng nhanh chóng theo kịp thời đại, lưu truyền video, đặt tiêu đề.
Tên tiêu đề này càng hấp dẫn nhiều dân chúng hơn
"Sốc! Người bán hàng rong, đội quản lý trật tự đô thị, quần chúng, bí mật giữa ba bên.”
"Sốc! Người bán hàng rong thần bí, vì sao đội quản lý trật tự đô thị có thể nhượng bộ, để cho quần chúng yêu thích, tiếp đó.... ”
Tiêu đề gây sốc này đã thu hút hàng ngàn công chúng.
"Mẹ kiếp, bộ giật tít gây sốc UC, các người ngoại trừ giật tít gây sốc ra còn có thể có gì nữa?"
"Đội quản lý trật tự đô thị này cũng thông tình đạt lý như vậy à? Mặt trời mọc ở phía tây.”
"Bánh kếp này trâu bò quá thể."
"Quá không khoa học, những quần chúng này đều con mẹ nó chưa từng ăn qua bánh kếp hay sao?"
"Biểu cảm trên gương mặt làm cho người ta mê say thế kia cũng giả tạo quá đi mất."
"Năm tệ một cái, không nói nữa."
"Biên tập à, cả nhà em đều sốc rồi, suốt ngày sốc, sốc nó có biết không?"
"Đây không phải là cổng trường tiểu học Hồng Tinh sao? Việc kinh doanh bánh kếp này tốt như vậy ư? Chẳng lẽ ngon đến thế thật à?”
"Lầu trên, ngày mai tự mình thử một phen rồi cho chúng tôi một tin chính xác nhé."
......
Trước cửa trường tiểu học Hồng Tinh, khi đội quản lý trật tự đô thị đến thì bọn họ lập tức đẩy xe chạy trốn, sau khi thấy đội quản lý trật tự đô thị đi rồi thì bọn họ lại lục tục trở về chỗ cũ để tiếp tục bày hàng.
Đối với những người bán hàng rong, điều này được gọi là chiến tranh du kích, bạn đến thì tôi đi, bạn đi thì tôi đến.
Mà Lâm Phàm bị đội quản lý trật tự đô thị mang đi, đối với một số người bán hàng rong mà nói thì đó là chuyện khiến người ta vui mừng.
"Hừ, đáng đời tên nhóc con, dám đoạt vị trí với bà đây, lần này gặp báo ứng rồi nhé." Giọng nói của bà lão to như còi, trò chuyện với mấy chủ sạp hàng ở xung quanh.
Mấy chủ quầy hàng xung quanh cũng cười cười, mấy bà ấy cũng không nói thêm gì. Thiếu một sạp hàng, vậy thì thiếu một đối thủ cạnh tranh rồi.
Nhất là hai ngày nay, tên nhóc này làm ăn tốt đến mức khiến cho người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Chồng của người phụ nữ lớn tuổi vẫn bày quầy đậu hũ thối ở đó như trước, "Sau này tên nhóc này lại dám đoạt vị trí với tôi, ông đây nhất định phải làm cho cậu ta đẹp mặt.”
“Hừ, lúc quầy hàng vừa rồi được khiêng đi, dũng khí của ông ở đâu rồi?” Người phụ nữ mắng.
"Cái này thì không phải...."
"Đội quản lý trật tự đô thị đến, đội quản lý trật tự đô thị lại đến rồi."