Lưu Hiểu Thiên thưởng thức xong thì hài lòng gật đầu. Ăn xong rồi, sau này chắc chắn là ngày nào cũng muốn ăn, không thể dứt khỏi hương vị này được.
“Tính tiền đi, xem bao nhiêu tiền.” Lưu Hiểu Thiên nói.
“Khỏi nha, cái này miễn phí.” Lâm Phàm xua tay nói.
Lưu Hiểu Thiên vừa nghe thấy câu này thì làm sao mà đồng ý được? Miễn phí ư? Tuyệt đối không được, bọn họ không phải thổ phỉ, ăn cái gì thì trả tiền cái đó.
Việc nào ra việc đó, không có tùy tiện được.
Phạt tiền thì vẫn phạt, ăn cái gì thì đưa tiền, đó là đạo lý hiển nhiên, Không thể vì đặc quyền mà ăn không trả tiền, nếu như bị người khác biết chuyện này thì bọn họ chầu trời mất.
“Không được đâu! Tuy bọn tôi là đội quản lý trật tự đô thị, nhưng cũng là những người có quy tắc. Cậu tính xem bao nhiêu tiền, để tôi trả. Tuy nhiên cậu vẫn vi phạm quy định bày quán, tùy vào độ nghiêm trọng thì trường hợp này của cậu cũng coi như là dạy mãi không sửa, phạt tiền 500 đi.” Lưu Hiểu Thiên nói.
“Đội trưởng Lưu anh hiểu lầm rồi, quan trọng là lúc nãy tôi có nghe các người nói chuyện. Tôi cũng cảm thấy mình còn trẻ, chắc chắn không thể làm bánh kếp này cả đời được nên tôi cũng chuẩn bị đi tìm việc, sau này không bài quán nửa, còn cái sạp này cũng bỏ nốt.”
Lúc này vẻ mặt Lâm Phàm như kiểu đã được dạy bảo và não đã được thông rồi.
Con đường đằng sau cũng tỏa sáng hẳn lên.
“Vậy không được đâu.” Lưu Hiểu Thiên vừa nghe thấy lời này thì nói lại ngay, không cần suy xét.
“Đội trưởng Lưu, sao không được?” Lâm Phàm sửng sốt, không bày sạp nữa còn không chịu sao?
“Khụ khụ!”
Lưu Hiểu Thiên ho nhẹ một tiếng: "Không phải, cậu nghe tôi nói này. Cậu bán cái này rất có tiền đồ đó nha, cậu nhìn xem có bao nhiêu người thành công đều dựa vào công việc bán hàng rong để kiếm xô vàng đầu tiên đó nha. Tôi đánh giá cao việc làm bánh kếp của cậu. Quan trọng là cậu chưa làm giấy tờ hợp pháp, nếu có đầy đủ giấy tờ hợp pháp thì thiên hạ bao la này, tùy cậu bày bán nha.”
“Đội trưởng Lưu, vậy không đúng rồi. Chẳng phải có giấy tờ hay không có giấy tờ đều như nhau sao? Cũng là vi phạm kinh doanh mà.” Lâm Phàm nghi ngờ nói.
Tính cách Lưu Hiểu Thiên khá nhẫn nại rồi mà tên nhóc này vẫn không hiểu. Ăn xong bánh kếp này rồi, sau này không được ăn nữa khó chịu muốn chết.
Bất luận như nào cũng phải bắt tên nhóc này tiếp tục bày quán bán mới được.
“Không thể nói như vậy được, có giấy phép rồi thì khác biệt rất lớn. Cậu đừng hỏi nữa, chuyện này để tôi kêu người giúp cậu đi xử lý.” Lưu Hiểu Thiên nói.
Lâm Phàm vừa nghe thấy vậy thì lập tức lắc đầu: "Không cần đâu, mấy giấy tờ này quá phức tạp, còn tốn tiền nữa, tôi làm gì có thời gian. Đội trưởng Lưu, tôi thấy hay là thôi đi, các người cứ xử lý cái sạp này cho tôi đi, tôi đi tìm việc khác để làm.”
Lúc này, những đồng nghiệp trong đội quản lý trật tự đô thị nghe thấy vậy thì trong lòng bắt đầu nóng nảy.
Bọn họ và đội trưởng Lưu đều cùng một suy nghĩ. Trước khi ăn bánh kếp này, tên này có mở quán hay không cũng không dính dáng một xu đến bọn họ, nhưng sau khi ăn bánh kếp này xong thì không còn giống vậy nữa.
Bọn họ bị bắt thóp rồi, sau này không có bánh ăn thì không xù lông mới lạ.
“Đội trưởng Lưu, anh cũng thấy cậu nhóc này gây dựng sự nghiệp cũng không dễ dàng gì, chúng ta phục vụ vì nhân dân thì giúp một tay. Hay là chúng ta hỗ trợ làm giúp cậu ta chuyện này đi?”
“Không sai, quá trình này cần khoảng mấy ngày, nhưng chúng ta có thể làm giấy chứng nhận tạm thời trước mà.”
“Giấy chứng nhận tạm thời này là do tôi phụ trách, giờ tôi đi lấy một tờ ra trước.” Một tên nãy giờ chẳng nói gì, quay đầu đi vào trong cục.
“Giấy tờ này là bên chúng tôi phụ trách, mọi người phối hợp với nhau một chút, đẩy tiến độ nhanh hơn một chút, không thể để người ta chờ sốt ruột được đâu đấy.”
“Vậy mọi người nhanh chân đi, lát nữa tôi cũng mở cuộc họp, báo cáo xuống cấp dưới là từ nay quầy hàng này có giấy phép hợp pháp rồi.” Lưu Hiểu Thiên vội vàng nói.
Một lão già bị bánh kếp chinh phục xong thì đúng là đáng sợ, nếu từ nay về sau không ăn được thì đúng là rất khó chịu nha.
“Tới đây, tới đây, giấy tạm thời xong rồi nhé.”
Người vội vã rời đi lúc nãy bây giờ đã quay lại, trong tay cầm mấy văn kiện, sau đó nhét thẳng vào tay Lâm Phàm.
“Quầy hàng này không tiếp tục bán là không được đâu nha.”
Lưu Hiểu Thiên móc từ trong bóp ra ba tờ màu đỏ rồi bỏ vào tay Lâm Phàm.
“Yên tâm mà bán, bọn tôi xem trọng cậu. Chờ có văn bản chính quy rồi bọn tôi sẽ đích thân mang qua cho cậu.”
Lâm Phàm chớp chớp mắt, cảm thấy tình hình này vượt ngoài dự kiến.
“Đội trưởng Lưu, vậy tiền phạt….”
“Tiền phạt gì chứ, không phạt! Cậu là hộ kinh doanh ba tốt, vệ sinh sạch sẽ, ngon miệng, phục vụ tốt. Không thể so sánh với mấy gánh hàng rong nhỏ kia được.” Lưu Hiểu Thiên nói.