Chương 7: Lần đầu vào rừng gặp chút rắc rối

Sáng hôm sau

Hắn dậy từ rất sớm chuẩn bị 1 con dao găm, 1 bao thuốc xì gà và đi đến chỗ quán bar hôm nọ lấy xe. Rất thoải mái nhẹ nhàng mang chiếc xe ra mà không có một chút ngăn cản nào

-gọn gàng đấy. Thiên Minh tự nói trong lòng

-Dao tỷ nhìn kìa là soái ca người gấu Hàn Điệp gieo lên vui mừng trong xe ở gần đó cả 3 người hôm nay không đi chơi mà đi rình Thiên Minh. Là do Hàn Điệp sau khi về thì cứ nhõng nhẽo đòi đi tìm hắn làm cho Hàn Dao Dao và Hàn Phương cũng cuống cuồng theo và chiều theo ý Hàn Điệp đi tìm Thiên Minh. Cả 3 cũng đi tìm hắn Hàn Dao Dao và Hàn Phương sau khi về thì cũng không quên được hình bóng của Thiên Minh mà nó cứ lởn vởn ở trong đầu 2 cô nàng về tính cách lạnh lùng, gương mặt đẹp trai, và thân hình ngoại cỡ nữa...có 1 điều gì đó rất cuốn hút. Nhưng Hàn Dao Dao và Hàn Phuoeng vẫn còn thẹn thùng không dám nói ra mà có Hàn Điệp nói nên muoejn nước đẩy thuyền cả 3 người cũng lẻn ra ngoài từ rất sớm...

Dao tỷ mau mau bám thep soái ca

Được để tỷ

Hàn Dao Dao quành đầu xe ra khỏi chỗ đậu nhưng cứ lui lên lùi xuống mãi không ra ngoài được. Dao tỷ nhanh lên soái ca đi mất rồi

Hàn Điệp cuống cuồng hô lên

Được rồi để ta Hàn Dao Dao nhấn ga mạnh lên đầu xe quệt vào 1 cái xe khác nhưng cả 3 cũng chẳng để ý hưng phấn bám theo chiếc xe của Thiên Minh đang đi.

Thiên Minh ngồi trong xe nhìn lên của chiếu hậu hắn cảm ứng được mình bị theo dõi khi bước vào bãi đậu xe nhưng cũng không quan tâm nhưng khi lái xe đi thì cảm giác này mãnh liệt hơn quan sát 1 chút thấy 1 chiếc xe đang đuổi theo Thiên Minh nhấn ga lạng léch trên con đường rồi biến mất

-Dao tỷ nhanh nhanh mau đuổi theo

-Hàn Phương ngồi ở ghế sau cũng phải nhón người lên nhìn

-mất dấu rồi.

-muội không biết huhu

ting ting ting...tiếng chuông điện thoại vang lên

-alo...baba

-Dao Dao quay trở về ngay đến ngay công ty gặp ta

-ta biết rồi phụ thân

-phụ thân gọi ta. Trở về thôi 2 muội còn phải đi học nữa

Nói rồi quành đầu xe trở về

-mấy nha đầu này dám bám theo tên quái vật đó..... Ông già tóc hoa râm thở dài

Thiên Minh ngồi trong xe không thấy chiếc xe không bám theo nữa thì hắn phóng đi hôm nay hắn không muốn giết người. Chiếc xe lao về khu rừng nguyên sinh gần biên giới.

8h sau

Đây là rừng nguyên sinh sao

Thiên Minh ngồi trong xe oto hạ của kính xuống nhìn ra ngoài đây là lần đầu tiên hắn đến nới này vì tổ chức không cho thành viên đi vào khi không được phép và hắn cũng chẳng buồn đi đến một nơi như này. Nếu hắn muốn đi thì không ai ngăn được hắn.

Lái xe vào chỗ gửi xe tư nhân

Rừng nguyên sinh cũng là một điểrm đến của khách du lịch vì sự kì bí và hùng vĩ Của nó mang cho người ta một cảm giác mạo hiểm phiêu lưu nhưng chưa một ai đạt chân vào khu rừng này cả đến cả 1 truyền thuyết lọt ra ngoài cũng không có.

Thiên Minh lẩm bẩm trong miệng “bọn chúng bắt ta tìm hiểu cái quái gì ở đây”

Đóng của xe Thiên Minh bước xuống đi lại gần bìa rừng

chỗ hắn vừa gửi là một dãy khách sạn 2 tầng phải có đến hàng trăm cái khách sạn ở quanh đây và cái nào cũng giống y hệt nhau nằm sát nhau như những căn nhà đồ chơi.

-Trang

-chúng ta không được đi vào trong đó sao

-không được. Người ta chỉ cho phép chúng ta đi trong phạm vi 200m trở lại thôi tớ không muốn ai gặp nguy hiểm.

-chúng ta đâu còn là trẻ con nữa

-không được là không được. Nếu các cậu còn muốn đi vào thì chúng ta sẽ hủy buổi du lịch này và các hành động đi vào sẽ là tự phát và tớ sẽ không chịu trách nhiệm

-cậu đừng có cố chấp nữa. Nếu không đi vào sao còn là đi du lịch nữa. Mâdy cô nàng ngồi dưới cũng nhao nhao lên..

Trang ngán ngẩm nhìn ra ngoài cửa sổ từ trong 1 khách sạn. Cô nàng không muốn nói nữa đã hơn 1h nay cả lớp chỉ bàn về vấn đề này

Thiên Minh

Trang nhìn ra ngoài của sổ là thân hình ngoại cỡ đó không sai chỉ có thể là Thiên Minh. Trang nói lên kinh ngạc rồi bỏ chạy ra ngoài để cho cả lớp cứ nhìn theo nghi hoặc

cả lớp cũng nhìn ra của sổ

-Là tên tự kỉ

-sao hắn bảo không đi

-ta cũng không biết. Hừ tên đó đi cũng như không,chỉ được cái to xác lập dị

-Đi ra xem sao. Là tiếng của Tôn Khải vang lên

Cả lớp quay xuống nhìn hắn 1 cậu nhóc đeo kính mái tóc ngắn cắt hình nấm nhìn cứ như 1 tên mọt sách vừa lên tiếng

-cậu muốn thì cứ đi ra mà xem

-cả lớp đồng thanh hô lên làm cho cậu nhóc xấu hổ đỏ mặt

-cậu ta cũng học cùng lớp mà

Cả lớp nhìn xuống Tôn Khải bằng ánh mắt thương cảm

-Hắn mà nhỡ vung tay thì cậu cũng bị hắn tạt cho nát đầu

-một cậu nhóc khác khoác vai vào Tôn Khải nói với giọng điệu trêu trọc làm cho mặt của Tôn Khải càng đỏ hơn.

THIÊN MINH....

Thiên Minh đang đi đến gần rừng thì cơ thể xuất hiện những cảm xúc lạ. Có tiếng gọi hắn các múi cơ tự động căng cứng lên và cơ thể đang trong trạng thái chiến đấu

Hắn quay đầu lại, cơ bắp và cơ thể cũng trở về trậng thái bình thường

Là trang lớp trưởng của hắn ở đại học

Cô bé có dáng người nhỏ nhắn, rất xinh xắn chỉ có mỗi cô bé này là không sợ hắn ở đại học và luôn tìm cách tiếp cận và nói chuyện với hắn nên Thiên Minh cũng có một chút ấn tượng

-hình như hôm qua cô ta gọi điện, Thiên Minh nhớ lại cuộc gọi ngày hôm qua

-Cậu đến rồi sao. Đi thôi lớp chúng ta ở bên này nói rồi Trang cầm vào tay hắn chạy đi nhưng vừa mới bước được hai bước Trang gần như lộn ngược xuống. Người hắn cứ như 1 cái cột bê tông trồng dưới đất

-để tôi tự đi

-à ừ

-bỏ tay ra

Trang đỏ mặt bỏ tay hắn xuống rồi đi trước dẫn đường. Thiên Minh tạm gác lại việc sẽ đi vào rừng và đi tìm cảm xúc lạ đó nếu hắn đã bị phát hiện ra hắn đang có mặt ở đây thì sẽ có rất nhiều phiền phức

Lững thững bước đi theo Trang vào 1 khách sạn.

Liệu có thuyết phục được hắn để hắn làm trưởng nhóm rồi bảo vệ chúng ta đi vào đó không. Vậy là sẽ không còn nguy hiểm nữa

-cậu đi mà thuyết phục cái mặt của hắn mặc dù rất đẹp trai nhưng cứ như lúc nào cũng muốn giết người vậy

-cả căn phòng nhao nhao lên...

-Trang đẩy của bước vào 1 lúc sau Thiên Minh cũng đi vào cả lớp đang có mặt đầy đủ ở đây nhưng từ khi có sự xuất hiện của hắn căn phòng đang ồn ào bỗng nhiên im bặt không 1 tiếng động

Trang nhìn thấy vậy thì cười khổ

Thiên Minh cũng nhìn lướt qua bằng ánh mắt lạnh lùng vô cảm

-Xin chào, hoan nghênh cậu. Là tiếng của Tôn Khải

Thiên Minh cũng ngạc nhiên không kém nhìn sang là 1 cậu nhóc đang lén lút nhìn hắn

Thiên Minh nhìn tên này mà hắn cứ cảm thấy quen quen

-cậu tên gì?

-cả lớp đang im lặng thì chuyển sang ngồi im phăng phắc không xê dịch, hắn đang tức giận sao... là tiếng lòng của toàn bộ người đang ngồi ở đây

-Tô..n Khả...i

-Ừ

Mọi người thở phào. Cả Trang cũng hồi hộp không kém

-Thiên minh nhớ lại hắn có nhận được 1 nhiệm vụ ám sát hình như người đó cũng họ Tôn thì phải móc điện thoại trong túi quần ra Thiên Minh vào xem danh sách nhiệm vụ..

-Tôn Quang, con trai Tôn khải, vợ hạ liễu.

Thiên Minh tức giận sát khí của hắn nổi lên làm cho những người ngồi bên trong lại có cảm giác như đang ngồi trong 1 hầm băng mặc dù trong đây đã có máy sưởi.

Hắn bỏ ra ngoài

Trang cũng không dám đuổi theo vì đây là lần đầu tiên Trang cảm thấy Thiên Minh đáng sợ như vậy. hắn bước ra ngoài ra ngoài khách sạn thì cảm giác lạnh lẽo mới biến mất và mọi người bên trong mới hoàn hồn.

Bỏ ra ngoài Thiên Minh bấm điện thoại lên

-Lần đầu tiên thấy ngươi gọi cho ta.

-Nói đi. Nhiệm vụ ám sát là sao

-Ngươi xem rồi sao

-tên khốn ta đã bảo tránh xa những người xung quanh ta ra

-Nhưng đó là nhiệm vụ không phải việc của ta

-Ta không nhận nhiệm vụ này

-Nhiệm vụ khi đã phát ra thì không được từ chối

-đấy là chuyện của ngươi

-trầm ngâm 1 chút: ta sẽ hủy nhiệm vụ này cho ngươi, nhưng tên đó vẫn phải chết

-hắn có đáng chết không

-trong điện thoại trầm ngâm 1 lần nữa: đáng chết

-vậy giết đi

Thiên Minh cup máy hắn quay lại xe rồi lái trở về. Việc quay lại khu rừng sẽ để sau vậy.

Hôm nay tâm trạng của hắn lại không được tốt